Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 216. Thiên phú

Chương 216. Thiên phú

Trù Thần đang nói, thì phát hiện con thỏ này có biến đổi, sau đó cười cười, hiển nhiên đối với ngộ tính của Tần Thọ vô cùng hài lòng.

Chu Bất Hoặc ngồi kế bên kinh ngạc nói:

-Vậy mà con thỏ lại học được rồi?!

Trù Thần cười nói:

-Ừm, chứng minh là hắn giỏi hơn ngươi một chút, ngươi là đầu gỗ, hắn là gỗ mục, miễn cưỡng có thể điêu khắc được.

Chu Bất Hoặc hiển nhiên là đã bị đã kích quen rồi, một chút cũng không ngạc nhiên, chỉ là ngưỡng mộ nhìn Tần Thọ mà thôi.

Trù Thần cười cười nói:

-Đầu gỗ chỉ cần có lòng kiên trì, sớm muộn cũng sẽ thành công, tin tưởng bản thân mình.

Chu Bất Hoặc cắn răng, dùng sức gật đầu...

Lúc này Trù Thần nói:

-Nhưng mà hắn đúng là có một điểm mạnh hơn ngươi, cũng là chỗ mà ta để ý đến.

Chu Bất Hoặc hỏi:

-Điểm nào?

Trù Thần nói:

-Ăn được!

Tần Thọ ngộ ra, trong lòng nói:

“Đây là khen ta hay là chửi ta vậy? Từ lúc nào mà ăn được cũng trở thành ưu điểm rồi?”

Tần Thọ nhìn nhìn Chu Bất Hoặc, Chu Bất Hoặc ngượng ngùng cúi đầu xuống...

Tần Thọ lúc này ngu người rồi, chẳng lẽ, ăn được, thật sự là thiên phú sao?

Chu Bất Hoặc nói:

-Chúng ta ở đây có nguyên tắc, thực phẩm có thể tùy ý sử dụng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng không được lãng phí. Ý nói là, làm hết bao nhiêu phải ăn hết bấy nhiêu, nếu không sư phụ sẽ tức giận.

Tần Thọ nghĩ đến cảnh Hạo Thiên Khuyển bị Trù Thần hành hạ, đánh một trận lên bờ xuống ruộng liền nói:

-Sau đó thì sao?

Chu Bất Hoặc cảm thán nói:

-Ta không ăn được cho lắm… mấy loại thực phẩm tài nguyên này quá phong phú, ta ăn vài miếng là no rồi. Ăn no rồi, thì không thể nấu những món khác được nữa, nếu không làm rồi, thì sẽ bị dư ra… cho nên, ta một ngày chỉ có thể làm được một món ăn, điều này ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ tu hành của ta.

Tần Thọ vừa nghe, thì đã ngộ ra, cười hi hi tiến gần, ngồi sát bên Chu Bất Hoặc, cười nói:

-Thì ra là như vậy, nhưng mà vấn đề này ngươi có thể buông bỏ xuống rồi, sau này có thỏ gia đây, ngươi làm bao nhiêu ta ăn hết bấy nhiêu! Chúng ta hai người cùng hợp tác, cùng nhau tiến bộ, thế nào?

-Thật không? - Chu Bất Hoặc vui mừng nói.

Trong lòng Tần Thọ nghĩ: “Ngươi đúng là một tên đầu heo, theo Trù Thần nhiều năm như vậy, thế nào nấu cũng ngon hơn ta chứ? Với ngươi mà nói, ngươi làm là thuốc độc, đối với thỏ gia đây, đó là mỹ vị, có ăn rồi, thằng ngu mới từ chối! Vả lại, thỏ gia đây cần nguyên khí! Càng nhiều càng tốt!”

Nói xong, Tần Thọ ngẩng đầu lên nhìn Trù Thần nói:

-Sư phụ, ta ăn uống thoải mái, sẽ không ăn tới ngươi nghèo luôn đó chứ?

Trù Thần ha ha cười lớn nói:

-Cái khác không nói, thực phẩm chỗ ta có thừa! Nếu ngươi có thể ăn tới vi sư nghèo, vi sư sẽ cho ngươi xuất sư!

Chu Bất Hoặc cũng cười nói:

-Bản thân chúng ta có Linh Thú Viện, trong đó kỳ trân dị thú nhiều lắm, ăn không hết đâu.

Tần Thọ cười, ăn không hết? Đó là chưa gặp phải con cháu của Viêm Hoàng, người Quảng Châu truyền nhân của rồng đây.

Tuy Tần Thọ không phải là người Quảng Châu, nhưng mà, là con cháu của dân tộc Trung Quốc, những cái khác có thể bị lép vế, nhưng mà ăn, tuyệt đối không thua ai!

Trong ký ức của Tần Thọ không có thực phẩm gì mà người Trung Quốc ăn không hết!

Sau khi dạy xong thuật Phân Thần cho Tần Thọ, Trù Thần ném tới một cuốn sách bí quyết nấu ăn rồi đi.

Không sai, cái gì cũng không dạy nữa, trực tiếp đi.

Tần Thọ đứng ở đỉnh núi, nhìn thấy bóng lưng rời đi của Trù Thần nói:

-Lão Chu, sư phụ của chúng ta cứ thế mà đi rồi sao? Cái gì cũng không dạy nữa à?

Chu Bất Hoặc cười đáp:

-Sư phụ nói, không phải là đệ tử mới chỉ dạy từng bước từng bước, tận tay mà dạy bảo làm. Đệ tử ruột thì cái gì cũng không quản… nhưng mà may ở chỗ còn cho chúng ta một quyển Thực Phổ đúng không?

Tần Thọ nhìn quyển Thực Phổ trong tay, triệt để cạn lời:

-Cái này thì được coi là gì? Đệ tử ruột không bằng người ngoài à?

Chu Bất Hoặc cũng lắc đầu theo nói:

-Không biết, nói chung là nhiều năm rồi, sư phụ cái gì cũng không dạy ta, ta muốn làm cái gì, thì tự mình lấy Thực Phổ ra mà mày mò. Dự là, ngươi cũng như vậy thôi...

Tần Thọ lắp bắp lắp bắp nói:

-Đây là muốn thả rông nuôi dạy hả… nhưng thôi cũng tốt, không ai quản, nhẹ nhàng. Lão Chu, nguyên liệu của chúng ta để ở đâu vậy?

Chu Bất Hoặc chỉ ngọn núi trước mặt:

-Dưới núi có cái động, trong động núi là nơi để nguyên liệu, bên trong có đủ loại nguyên liệu thực phẩm, ngươi cần dùng thứ gì thì cứ lấy mà dùng. Mỗi ngày ta đều có kiểm tra, nếu không đủ, ta sẽ bảo Thổ Địa của Linh Thú Viên chuẩn bị.

Tần Thọ vừa nghe, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, liền hỏi:

-Lão Chu à, Thiên Đình có phải còn có một Thực Thần?

Chu Bất Hoặc kinh ngạc nói:

-Có, ngươi hỏi làm gì?

Tần Thọ kinh hô:

-Trù Thần cùng Thực Thần không phải một người sao?

Tần Thọ luôn cho rằng cả hai là một…

Chu Bất Hoặc nói:

-Không phải, sư phụ của chúng ta là Trù Thần, quản lý những chuyện sau bếp. Thực Thần là sư đệ của sư phụ, tính cách vô cùng ngạo mạn, trong mắt cũng chỉ có nghệ thuật nấu nướng. Ngài ấy dường như không nấu ăn cho bất kỳ ai, chỉ khi nào nổi hứng lên mới bắt tay làm chút gì đó, nhưng những món làm ra, ngài ấy cũng chỉ ăn một miếng, bất luận là ngon hay dở đều chia ra ngoài hết. Ta theo sự phụ lâu như thế, cũng chỉ gặp ngài ấy một lần thôi.

Tần Thọ vừa nghe, tính cách này giống y như Thổ Địa nói, chắc là không sai đâu.

Tần Thọ lại hỏi:

-Vậy hai người bọn họ tài nghệ nấu nướng của ai cao hơn?

Chu Bất Hoặc nói:

-Hình như hai người họ có so tài qua hai lần, cũng đều là sư phụ cao tay hơn một chút, nhưng mà Thực Thần cũng không có cảm giác gì kém xa lắm… ngài ấy không để ý thắng thua, chỉ để ý món ăn...

Tần Thọ ngơ ngác trong giây lát, không ngờ trên thế giới này còn có người như vậy.

Mặc kệ đi không lo được nhiều như thế, chỉ cần đi với người lợi hại là được rồi, Tần Thọ gọi Chu Bất Hoặc, hai người đi thẳng đến sơn động.

Đồng thời, Tần Thọ vừa chạy vừa mở cuốn Thực Phổ trong tay ra xem, Thực Phổ này không có linh tính như , vậy thì đây chỉ là một cuốn Thực Phổ bình thường mà thôi, bên trên ghi tất cả các loại rau, còn có cả hình ảnh, phía sau còn có ghi những nguyên liệu chủ yếu, sau đó hết rồi.

Ví dụ như Cá Hồng Kho Tộ, bên trên chỉ ghi nguyên liệu một dòng:

Một con Cá Hồng!

Tần Thọ xem xong có cảm giác muốn chửi thề, tên món ăn còn chi tiết hơn giới thiệu món ăn! Cần ngươi có tác dụng gì?

Quá tức giận, Tần Thọ thẳng tay ném cuốn Thực Phổ đi!

Chu Bất Hoặc thấy thế, vội vàng nhặt lại, vừa lau chùi vừa nói:

-Cái này là thứ do sư phụ đưa đó, sao lại có thể ném đi được chứ? Thật ra, nhìn nhiều, vẫn sẽ có tác dụng.

Tần Thọ liếc hai con mắt nói:

-Có tác dụng cái con khỉ? Nhìn nó, chẳng thà bản thân tự nghiên cứu ăn thế nào còn hơn.

Tần Thọ nói xong, rút đùi liền chạy, Chu Bất Hoặc hết cách chỉ có thể giữ dùm Tần Thọ, đuổi lên phía trước.

Hai người không hề nhìn thấy, xa xăm kia, Trù Thần đứng trên ngọn núi thấy hết tất cả, ngược lại rất tán thưởng nở nụ cười, dường như đối với chuyện con thỏ ném sách rất hài lòng...

Tần Thọ đi vòng tới dưới núi, quả nhiên thấy được một sơn động, chỉ là bên trong núi truyền ra một không khí rất vui vẻ, nghe kỹ một chút, hình như là tiếng chó kêu!

Tần Thọ ngạc nhiên, nói lớn:

-Là con chó chết tiệt đó! Đáng chết, hắn không ăn hết những thứ ăn được rồi chứ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất