Chương 214. Thuật Phân Thần
Đang khi nói chuyện, Trù Thần đã bay lên trời, đi đến phía trên một đóa mây bay cao nhất, mây bay đó rơi xuống, khiến cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy tình hình trước mặt.
Sau đó Trù Thần cũng đã không quan tâm người khác, vung tay lên khiến xương cốt Tam Giác Cung Nhiêm bay lên không trung!
Trù Thần phất ống tay áo một cái, xoạt một tiếng, toàn thân tăng vọt, lần nữa biến thành bộ dáng ác hán! Nhưng có điều lần này không phải dáng vẻ hung thần ác sát, mà là vẻ mặt chăm chú, vẻ nghiêm túc, có phần có vài phần phong phạm danh gia.
Hạo Thiên Khuyển nghĩ một chút rồi xoay người chạy, chạy mấy trăm mét lúc này mới phát hiện ra không ai đuổi theo mình!
Quay đầu lại thì thì thấy Trù Thần móc ra hai thanh đao sáng như tuyết!
Một thanh sắc đến phát sáng, bén phát sợ! Một thanh thì rất to bản, nhưng lại là dao cùn.
Hạo Thiên Khuyển kêu lên:
-Lần này động đến ai rồi? Muốn giết người à!
Đang nói chuyện, Hạo Thiên Khuyển đã chạy ra đến phòng bếp.
Chu Bất Hoặc giải thích:
-Đây là hai thanh đao gia truyền, thanh đao bên phải gọi là Bào Đinh, thanh đao bên trái này gọi là Sơn Hà.
Bào Đinh cắt thịt mềm, Sơn Hà chặt xương to, đều có tác dụng thần kỳ.
Tần Thọ khẽ gật đầu đồng thời hắn cũng phát hiện các đầu bếp đang nấu ăn đều nhao nhao dừng tay lại, xoay người lại, móc ra một quyển vở, một khối Ảnh Ấn Thạch, vừa ghi lại quá trình làm đồ ăn của Trù Thần, vừa chăm chú ghi chép trải nghiệm tâm đắc ngay lúc đó.
Đúng lúc này Trù Thần mở miệng:
-Tam Giác Cung Nhiêm, không độc, da thô, thịt dày, xương nặng, con người trần tục chỉ biết ăn thịt, không biết giá trị thực sự của Tam Giác Cung Nhiêm là ở bộ xương mà thôi! Nếu là ta nấu, ta sẽ quăng hết thịt, xương mới là thứ quan trọng!
Tần Thọ nghe xong, lập tức hiểu vì sao lúc hắn ăn thịt Trù Thần không tức giận, nói dễ nghe thì xem hắn như là thùng rác sống chứ sao nữa!
Nếu có ai đến nhà giúp ngươi xử lý rác rưởi trong thùng rác thì ngươi cũng không tức giận đâu nhỉ?
Tần Thọ vô cùng đau lòng!
-Mẹ nó, chưa gì đã thua ở văn hóa rồi!
Trong lòng Tần Thọ oán thán, đồng thời hắn cũng hiểu ra, nấu ăn cũng chỉ là chuyện nấu ăn, trên con đường ăn uống này cũng sẽ hướng dẫn cái gì có thể ăn, muốn nghiên cứu loại động vật nào ăn như thế nào hay chữa bệnh gì, muốn ăn làm sao còn phải nhìn Trù Thần.
Nhưng Tần Thọ cũng không tức giận, bất kể nói thế nào, lần này ăn thịt trăn vàng hắn rất vui vẻ, ăn ngon thì không nói, còn có nguyên khí bên trong, thật là vô cùng bổ, đáng tiếc không có nội đan gì, nếu không thì còn có thể bồi bổ thêm một chút.
Trù Thần nói tiếp, chỉ là lần này hắn nói vô cùng kỹ càng, từ đầu đến đuôi con Tam Giác Cung Nhiêm, độ cứng cáp của mỗi cây xương, giá trị dinh dưỡng, thậm chí bộ phận đó cần những nguyên liệu tốt gì, dùng những gia vị gì, nhiều ít như thế nào, lúc nào thêm, lúc nào lấy ra ăn, ăn cái gì bổ cái gì đều nói rất rõ ràng.
Nghe một lúc, Tần Thọ cũng có chút mê mẩn.
Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ những người đó vì sao lại đồng ý đến đây làm việc không công, đến đây thật sự là có thể học được những thứ cả đời bọn họ cũng không thể học được!
Mà Tần Thọ cũng nhìn ra được, mặc dù nhân phẩm của Trù Thần lúc đánh con chó thật khốn nạn, nhưng lúc giảng bài thật sự không có tư tâm gì, nội dung vô cùng sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, cách nói lúc giảng dạy ai nghe cũng sẽ thu được những lợi ích không nhỏ!
Chí ít, Tần Thọ đã theo bản năng biến ra quyển vở để ghi chép những thứ quan trọng nhất với hắn.
Sau đó cố gắng học một chút thật tốt, sau này làm cho Hằng Nga ăn.
-Con đường ngắn nhất để đến trái tim là qua dạ dày, quyết định như vậy đi!
Cùng lúc đó Trù Thần đã nói xong, vung tay lên, xương cốt Tam Giác Cung Nhiêm to lớn rơi xuống, Trù Thần giậm chân một cái, toàn bộ mây đều cháy rừng rực, giống như một đống lửa siêu to khổng lồ!
Trù Thần đứng bên trong đống lửa to, bắt đầu giảng giải phải hạ đao như thế nào, chỗ khớp nối yếu ớt của xương cốt là ở đâu, hạ đao như thế nào mới có thể nhẹ nhàng tách các loại xương cốt ra.
Đồng thời đao đã rơi xuống, chỉ thấy Bào Đinh như điện, chém một nhát vào ngay giữa khớp nối đầu, thân của con Tam Giác Cung Nhiêm, một nhát nhẹ nhàng, cái đầu lớn như vậy lập tức rơi xuống.
Sau đó tay trái Trù Thần giơ Sơn Hà lên, chặt liên tiếp ầm ầm ầm theo tiết tấu lên xương cốt con Tam Giác Cung Nhiêm, âm thanh trầm đục như là trống trận.
Nhưng Tần Thọ lại nhận ra xương cốt của con Tam Giác Cung Nhiêm kia do nhiệt độ cao đã có chút phình to lên, sau khi Sơn Hà của Trù Thần chém xuống, trên xương lập tức xuất hiện từng vết rách! Nhưng những vết rách này chỉ nứt ra, lại không đứt hẳn!
Từng nhát đao của Trù Thần đi qua, vết nứt trên con Tam Giác Cung Nhiêm ngày càng lớn, cảm giác như bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ nát, nhưng lại kết nối với nhau, không rơi xuống. Quan trọng nhất là những vết rạn này vậy mà lại tạo thành những đồ án thần bí! Nhìn từ xa, cảm giác như đây không phải là vết rách mà là hoa văn tự nhiên hình thành trên xương cốt, vừa thần bí, vừa đẹp đẽ, vừa tinh xảo!
Tiếp đó Trù Thần lấy một loại gia vị từ trong túi ra, nói:
-Phì Di Du, lấy phần thịt mỡ bụng của Phì Di luyện thành!
Đang nói chuyện, dầu trong tay quét qua lửa, trong nháy mắt dầu sôi lên, cháy bùng!
Trù Thần bôi dầu lên từng khúc xương một của con Tam Giác Cung Nhiêm đồng thời hét lớn một tiếng:
-Cao ôn luyện cốt!
Ngọn lửa hừng hực, xương cốt Tam Giác Cung Nhiêm to lớn như thế mà bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ thu nhỏ nhanh chóng!
Đồng thời Trù Thần cũng nói:
-Yêu thú trong trời đất, nhất là yêu thú không mở được linh trí, cơ bản đều dựa vào may mắn mà tu luyện, ăn linh dược, ăn linh đan, nuốt mây nhả khói, ăn cát đá bùn đất, nuốt vạn vật sinh linh đều có cả. Bởi vậy những yêu thú này dòng máu cũng lai tạp chứ không thuần, không được xem là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.
-Muốn làm đồ ăn ngon nhất phải có nguyên liệu nấu ăn tốt nhất! Cho nên nhất định phải tinh luyện!
-Một con yêu thú cả người chín mươi chín phầm trăm là rác rưởi, chỉ có một phần trăm còn lại tinh hoa, lấy một phần trăm tinh hoa đó làm thành đồ ăn mới là mỹ vị.
-Con Tam Giác Cung Nhiêm này tinh hoa cả người không nằm ở máu, không ở cốt tủy mà là ở trong xương! Bởi vì mục tiêu của nó là hóa rồng, hóa rồng phải hóa cốt trước, cho nên tinh hoa bên trong xương mới là quý nhất! Tinh luyện từ bên ngoài đến bên trong, dùng lực phát xương, đập vỡ phần bên trong xương cốt, cùng với nhiệt độ cao, đem tinh hoa luyện được hòa với cốt tủy bên trong, tạo nên Long Tủy Tam Giác cao cấp tuyệt vời nhất!
Trong lúc nói chuyện, các loại gia vị đã được Trù Thần lấy ra từng cái một, giới thiệu lần lượt rồi bôi lên trên phần xương rồng càng ngày càng nhỏ!
Lúc xương rồng được tinh luyện xong chỉ dài hơn cánh tay người một chút, Chu Bất Hoặc lập tức lấy ra một cái khay bạch ngọc bay lên, nâng bằng hai tay như đứng trước thánh chủ, cung kính nâng khay bạch ngọc lên trên đỉnh đầu, hô to một tiếng:
-Lên!
Cùng lúc đó Trù Thần cũng vung tay lên, xương rồng bay lên không trung giống như rồng bay lên trời, quay xung quanh một vòng rồi rơi vào trong khay!
Lúc này ngọn lửa đã tắt, Trù Thần lại lấy ra một cái đĩa, bấy giờ Tần Thọ mới phát hiện hóa ra thịt bên trên xương đã bị Trù Thần cắt xong cất đi từ trước rồi.
Giây phút này Trù Thần lấy những miếng thịt kia ra, tiện tay quăng lên, miếng thịt bay lên trời, Bào Đinh lóe lên, khối thịt biến thành ánh sáng óng ánh đầy trời rồi rơi xuống, rơi lên trên xương Tam Giác Cung Nhiêm nóng hổi, tiếng xèo xèo vang lên không ngừng, chỉ một lúc sau, thịt đã được nướng chín! Mà gia vị được bôi trên xương cốt cũng thấm vào trong thịt.
Trù Thần vung tay lên nói:
-Mang thức ăn lên!
-Vâng, sư phụ!
Chu Bất Hoặc tuân lệnh, bưng một bàn đồ ăn đi.