Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 217. Bạo Long

Chương 217. Bạo Long

Tần Thọ vội vã chạy vào, quả nhiên nhìn thấy Hạo Thiên Khuyển đang ở trong sơn động mừng rỡ kêu lớn:

-Oa ha ha nhiều Hoành Công Ngư như vậy, đám cá này lại còn sống nữa ha ha đây có phải món hời không? Chẹp chẹp nhìn qua đã thấy ngon! Wow, đây là Đương Khang! Ha ha hai cái răng này trông giống như con voi vậy, kết quả lại là con lợn, không tệ, rất ngon, rất béo.

Hạo Thiên Khuyển nhảy lên nhảy xuống nhìn ngó, kêu gọi, đột nhiên nhìn thấy con thỏ chạy vào, vội vàng gọi:

-Con thỏ, ngươi đến thật đúng lúc, nhìn xem ta phát hiện được cái gì? Tất cả đều là đồ ăn!

Tần Thọ cười ha ha một tiếng:

-Đây là phòng bếp của Trù Thần, đương nhiên tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn rồi. Đương nhiên, nguyên liệu nấu ăn này cũng đều là của Trù Thần, sao vậy? Ngươi còn muốn độc chiếm hay sao? Là ngứa da, hay là xương cốt lại muốn được xoa bóp?

Hạo Thiên Khuyển vừa nghe thấy hai chữ Trù Thần này, bỗng dưng run cầm cập, há to mồm, dường như đang sợ hãi điều gì, thế nên cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ ở đó dùng khẩu hình ra dấu.

Tần Thọ nhìn cũng hiểu ra, con chó chết dẫm này đang nói:

-Ta nói cho ngươi hay lão già biến thái Trù Thần kia thật không ra gì, nếu như không phải cẩu gia ta đây có nhân phẩm tốt, tất sẽ ăn hết đồ trong đây, đến cọng lông cũng không để lại cho hắn!

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Ngươi không dám chứ gì?

-Không dám? Nực cười, trên đời này không có chuyện gì mà cẩu gia ta đây không dám làm! - Hạo Thiên Khuyển nói.

Tần Thọ cười híp mắt:

-Hay lắm, lời của ngươi vừa nói, ta đã dùng Ảnh Ấn Thạch để ghi lại rồi, bây giờ sẽ đi đưa cho Trù Thần xem xem. Dù sao thì ngươi cũng không sợ.

Hạo Thiên Khuyển vừa nghe xong đột nhiên chết lặng, vội vã đuổi theo, cười ha ha nói:

-Thỏ à đừng như vậy, ban nãy là đầu óc ta đột nhiên trống rỗng, hình như bị quỷ nhập vào người rồi, ta cũng không biết ta đã nói gì. Phải rồi, ta đã nói gì vậy? Thôi bỏ đi, ngưoi cũng đừng nói nữa, không phải chuyện ta làm, nói ra cũng không có ý nghĩa gì, dù sao thì ta cũng sẽ không nhận.

Kết quả liền thấy con thỏ giơ một tay ra, xoa xoa ngón trỏ với ngón cái.

Hạo Thiên Khuyển vừa nhìn, tức giận nói:

-Mẹ nó! Con thỏ ngươi vẫn còn lừa đảo? Ta nói cho ngươi biết, cái tính khí này của ta, ta thà chết chứ không…

Lời còn chưa nói ra hết, liền nhìn thấy trong tay thỏ có một viên đá!

Ảnh Ấn Thạch?

Trong đầu Hạo Thiên Khuyển xẹt qua một ý nghĩ, gần giống như điện xẹt, há mồm!

Nuốt luôn viên đá!

Sau đó Hạo Thiên Khuyển cười nói:

-Thỏ à, Ảnh Ấn Thạch không còn, ngươi còn lấy gì để tống tiền ta? Ha ha ngươi vẫn còn non lắm! Ta lại thông minh thế này?

Con thỏ ngước nhìn bộ dạng đắc ý của Hạo Thiên Khuyển, khuôn mặt ngây ngô hỏi:

-Đại ca, ngươi nhìn rõ rồi mới ăn có được không? Cái đó ta lấy từ trên lông đít của Đương Khang, phía trên vẫn còn, ngươi xem xem đấy là cái gì?

Hạo Thiên Khuyển vừa nghe xong, ngước đầu nhìn lên, vẻ mặt lập tức tái xanh.

Chỉ thấy Hạo Thiên Khuyển lao như bay ra ngoài, bên ngoài liên tục truyền đến tiếng nôn khan, Tần Thọ thở dài một hơi nói:

-Hầy quả nhiên, là chó đều thích ăn món này.

Không thèm để ý đến Hạo Thiên Khuyển, Tần Thọ xoay người xem xét kỹ lưỡng hang động này.

Sơn động rất lớn, dường như đã khoét rỗng cả ngọn núi, ở Địa Cầu đây chắc chắn là một công trình khổng lồ, nhưng ở trong thế giới của thần tiên, không đáng để coi là kỳ diệu.

Tuy nhiên những thứ ở trong sơn động, thực sự đã khiến Tần Thọ được mở mang tầm mắt, Đương Khang lớn hơn cả lợn rừng, răng nanh như voi được chất thành một chống, trong ao nước dường như là cá chép đỏ Hoành Công Ngư mọc sừng trên đầu bơi lượn theo từng đàn từng đàn, thỉnh thoảng có quái ngư mặt người, tiếng như chim uyên ương ngoi đầu lên.

Phía còn lại là Đương Hỗ Điểu treo trên vách tường, Tam Túc Điểu lưng vác theo mai rùa bị tuỳ tiện ném vào trong góc.

Thậm chí Tần Thọ còn nhìn thấy phía trên trần còn treo một con rồng dài màu đen, con rồng này cũng không biết dài bao nhiêu, vừa đủ cuốn hơn một vòng sơn động dài hơn trăm dặm này! Đầu con rồng này cực kỳ hung tợn, mặc dù đã chết, nhưng đôi mắt kia trông giống như vẫn đang nhìn hắn, Tần Thọ nhìn có chút cảm giác sởn tóc gáy.

-Đây chính là Bạo Long, loại rồng này quá khó kiếm, sư phụ cũng không nỡ lấy ra nấu ăn. - Chu Bất Hoặc giải thích.

Tần Thọ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu:

-Nguyên liệu khó kiếm như vậy, nếu như nấu bừa bãi quả thật đáng tiếc.

Chu Bất Hoặc cũng gật đầu theo.

Sau đó liền nghe thấy Tần Thọ nói:

-Tuy nhiên treo ở đây lại càng đáng tiếc, sư phụ không nấu, chúng ta nấu thôi!

Chu Bất Hoặc nghe vậy liền sững sờ, ngạc nhiên nói:

-Chúng ta? Nhưng mà chúng ta căn bản không biết thịt rồng này nấu như nào? Đừng lãng phí chứ.

Tần Thọ không đồng ý trả lời:

-Chưa từng nấu thịt rồng, chưa từng ăn thịt rắn sao? Rắn làm như nào, rồng làm như thế! Mà hơn nữa, nếu thực sự không được, thì nhúng lẩu!

-Lẩu?

Chu Bất Hoặc trợn to mắt, chỉ vào thịt rồng trên trời nói:

-Nguyên liệu tuyệt vời như vậy, ngươi nhúng lẩu? Thật phung phí của trời! Này này này con thỏ! Ngươi xuống đây cho ta!

Không đợi Chu Bất Hoặc đồng ý, Tần Thọ đã bắt đầu nhảy vọt lên, nhảy hẳn lên trên người của Bạo Long, ngồi trên đầu Bạo Long, nhìn chằm chằm vào hai con mắt của Bạo Long nói:

-Trừng mắt nhìn thỏ gia ta? Hà hà đợi lát nữa sẽ lột sạch vảy của ngươi, cho ngươi khoả thân!

Khiến Tần Thọ không ngờ tới là, Bạo Long này vừa nghe xong, trong mắt dường như càng thêm dữ tợn!

Tần Thọ không nhịn được mà lại rùng mình một cái, cong đít thò đầu ra ngoài, hỏi Chu Bất Hoặc:

-Lão Chu, tên này chết rồi phải không?

Chu Bất Hoặc trả lời:

-Hình như vậy.

-Ngươi đừng hình như chứ trên này có rất nhiều xích sắt to trói lại, nếu mà chưa chết, thả ra thì không phải là chúng ta ăn nó, mà là nó ăn chúng ta đấy! - Tần Thọ nói.

Chu Bất Hoặc nói:

-Sao ta biết được, ta chỉ biết có người tặng cho sư phụ một con Bạo Long, cụ thể là sống hay chết, không nghe thấy ai nói đến. Ngươi nhìn hắn còn không động đậy, chắc là chết rồi đấy.

Tần Thọ biết không trông chờ được vào Chu Bất Hoặc rồi, lại nhìn Bạo Long ở trước mặt, một thỏ một rồng bốn mắt nhìn nhau, Tần Thọ cứ cảm thấy thứ này khá kỳ quái!

Chóp chép miệng, Tần Thọ nói:

-Thôi bỏ đi, đợi thỏ gia ta gom đủ bảo bối rồi lại đến ăn nó!

Nói xong, Tần Thọ nhìn chằm chằm Bạo Long, kết quả hai mắt của Bạo Long trắng bệch, cũng không nhìn ra có chút thay đổi tâm lý nào.

Tần Thọ trong lòng lẩm bẩm:

-Chẳng lẽ chết thật rồi?

Vào đúng lúc này, bên ngoài sơn động truyền đến tiếng chửi mắng của Hạo Thiên Khuyển:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi ra đây cho ta, ta vẫn chưa xong với ngươi đâu!

Tần Thọ trợn hai mắt nói:

-Con chó chết này có phải bị ngu không? Tự mình không vào được sao?

Chu Bất Hoặc nói:

-Ta mở trận pháp bảo vệ lên rồi, hắn không vào được. Dù sao thì, bây giờ hắn vẫn chỉ là người làm tạm thời, hơn nữa tích cách chó cũng có vấn đề, vẫn không cho hắn vào thì tốt hơn.

Lúc này Tần Thọ mới hiểu ra vì sao Hạo Thiên Khuyển lại tức giận như vậy rồi, ăn phải một miếng phân, ra ngoài nôn một lúc xong không vào được nữa.

Biết được bên trong đều là đồ ăn ngon, nhưng lại không vào được, việc này đổi sang người khác ai cũng đều sẽ phát điên.

Thế là Tần Thọ vô cùng đau lòng cho Hạo Thiên Khuyển, hắn hét:

-Con chó chết, có bản lĩnh thì ngươi vào đây!

Hạo Thiên Khuyển tức giận trả lời:

-Ngươi đóng trận pháp đi, cẩu gia đây sẽ dạy ngươi làm người!

Tần Thọ nói:

-Ngươi có bản lĩnh thì phá vỡ trận pháp, thỏ gia đây dạy ngươi làm người!

-Ta không tin ngươi không ra ngoài! - Hạo Thiên Khuyển kêu lớn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất