Chương 218. Phá giới rồi? Hương vị quê hương
Tần Thọ nghe vậy, con chó chết này lại dám phản trời, thế là liền nhảy xuống, nghênh ngang bước ra ngoài, vừa đi vừa nói:
-Ây da, lão Chu à, ngươi nói xem ta cứ cách một tiếng đồng hồ lại cho sư phụ xem Ảnh Ấn Thạch một lần, ngươi nói xem con chó này liệu có bị đánh chết không. Nói xem món thương hiệu của sư phụ chúng ta có thiếu nguyên liệu chính không?
Hạo Thiên Khuyển vốn dĩ đã chuẩn bị vồ tới rồi, sau khi nghe xong lời này, chân mềm nhũn, vội vã tiến tới, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói:
-Thỏ à, có chuyện cứ bình tĩnh nói, ban nãy ta đang đùa ngươi thôi.
-Ây da, mỏi chân. - Tần Thọ nói.
Hạo Thiên Khuyển nghe xong, khoé miệng co giật, kiềm nén sự kích động muốn ăn tươi con thỏ này, giơ chân chó lên bóp chân cho Tần Thọ.
-Thắt lưng cũng mỏi. - Tần Thọ nói tiếp.
Hạo Thiên Khuyển vội vàng xoa thắt lưng cho Tần Thọ đồng thời nịnh nọt hỏi:
-Thỏ à, thoải mái không?
Tần Thọ liếc hắn một cái rồi nói:
-Với kỹ thuật này của ngươi, đến được Đông Quản cũng chỉ nhìn được cửa thôi.
-Đông Quản? Đấy là nơi nào? - Chu Bất Hoặc tò mò hỏi.
Tần Thọ nhếng mép, cười nói:
-Thiên đường của nam nhân, sau này có cơ hội đưa ngươi đi lượn lờ, mặc dù các tỷ tỷ không còn, tuy nhiên có thể coi như là nghiên cứu khảo cổ, vẫn có thể nhìn thấy chút phong thái của năm ấy.
Chu Bất Hoặc vẻ mặt ngơ ngác.
Hạo Thiên Khuyển biết con thỏ này cực kỳ có khả năng nói lung tung, nói mà không ai nghe hiểu, thế nên liền nói:
-Thỏ à, bên trong nhiều đồ ăn ngon như vậy, ngươi không lấy chút gì ra?
Tần Thọ liếc nhìn hắn rồi nói:
-Thỏ gia ta là người tay không đi dạo sao? Đi, đi ăn cơm!
Hạo Thiên Khuyển nghe vậy, lập tức vui mừng nói:
-Mang Đương Khang ra ngoài chưa? Thịt của thứ đó rất béo!
-Sao? Thử một miếng, lại nghiện rồi? - Thỏ hỏi.
-Cút! - Hạo Thiên Khuyển chửi mắng.
Tần Thọ lắc lắc đầu, biểu hiện quả nhiên vẫn chưa ăn đủ, hơn nữa còn mở rộng khoảng cách với Hạo Thiên Khuyển.
Hạo Thiên Khuyển thấy vậy, nén giận nói to:
-Ta… ta không nghiện!
Kết quả là nói to câu này, Chu Bất Hoặc cũng lập tức mở rộng khoảng cách.
Hạo Thiên Khuyển la lớn:
-Những gì ta nói là thật!
Tần Thọ, Chu Bất Hoặc đứng nhìn Hạo Thiên Khuyển từ xa, trên mặt lộ vẻ bọn ta hiểu mà, sau đó thỏ liền nói:
-Có nghiện cũng không sao, bên trong còn rất nhiều hàng tồn kho.
-Con thỏ chết tiệt, ta liều với người!
Hạo Thiên Khuyển tức giận gào lớn đuổi theo.
Tần Thọ quay người bỏ chạy, chạy nhanh giống như một tia chớp trắng!
Đôi tai lớn vẫy một cái về phía sau, đột nhiên biến thành hai cái máy tăng tốc, xoay tròn, chạy lại càng nhanh hơn!
Hạo Thiên Khuyển sững sờ đuổi không kịp!
Chỉ nghe thấy con thỏ này vừa chạy, vừa cười lớn, lại còn hét to:
-Ha ha ha ha đuổi không kịp ta chứ gì? Ta chính là hùng mạnh như vậy đấy!
-Mẹ kiếp, không thể nhịn được!
Hạo Thiên Khuyển giận dữ, vứt bỏ Đằng Vân Giá Vũ thể hiện phép Súc Địa Thành Thốn, phóng đi như bay.
Kết quả, vẫn là không đuổi kịp!
Hạo Thiên Khuyển nhìn rõ ràng, con thỏ này sử dụng phép bay Đằng Vân Giá Vũ ở tầng thấp mà thôi, kết quả hắn sử dụng Súc Địa Thành Thốn vẫn không đuổi kịp, chuyện này mẹ kiếp thật không hợp lý!
Hạo Thiên Khuyển gọi lớn:
-Con thỏ kia, người đây là phép thần thông gì vậy? Sao lại nhanh như thế? Đằng Vân Giá Vũ mà ta dạy cho ngươi chạy không được nhanh như này chứ?
Tần Thọ nghe vậy, đột nhiên nhớ ra lịch sử khốn khổ của mình, đặc biệt là lần dắt theo Hằng Nga suýt bị tai nạn ngã thê thảm thì cũng đành chịu! Lại còn bị bẽ mặt ngay trước mặt muội tử nhà mình! Chuyện này càng nghĩ càng tức!
Thế nên, Tần Thọ nhếch mép cười nói:
-Đương nhiên không phải, phép Đằng Vân Giá Vũ này của ta là phép thần thông cấp cao! Ngươi muốn học không?
-Ngươi dạy ta?
Hạo Thiên Khuyển ngạc nhiên hỏi.
-Đương nhiên, tình cảm huynh đệ chúng ta, đương nhiên phải dạy!
Tần Thọ cũng dừng lại, hắn biết, Hạo Thiên Khuyển không dám đánh hắn nữa.
Quả nhiên Hạo Thiên Khuyển lập tức dừng lại, cười hi hi nói:
-Đúng đúng đúng, tình cảm huynh đệ huynh đệ chúng ta, của ta chính là của ngươi, của ngươi chính là của ta. Thỏ à, nhanh nhanh nói cho ta nghe, rốt cuộc ngươi đây là có phép thần thông gì?
Con thỏ đột nhiên sững sờ trong giây lát, sau đó kéo theo Hạo Thiên Khuyển nói lời thành khẩn:
-Lão Hắc, ta nhớ ra một chuyện.
Hạo Thiên Khuyển nhìn thấy dáng vẻ đứng đắn, nghiêm túc của thỏ, cũng trở nên nghiêm túc, hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Tần Thọ vẻ mặt cảm thán nói:
-Nhớ hồi đầu, khi chúng ta mới quen biết nhau, Lý Thiết Quải đã từng nói, trước đây ngươi chỉ ăn phân, sau đó ngươi nói, ngươi cai rồi! Nhưng mà ban nãy ta mới đút cho ngươi ăn một miếng, có coi như là giúp ngươi phá giới rồi không? Ngươi cũng nhìn thấy rồi, thịt này của chúng ta không ít, nhưng mà ngươi muốn ăn miếng ngon kia, sợ là hàng tồn kho không đủ…
Vẻ mặt của Hạo Thiên Khuyển càng nghe càng đen lại, đoán chừng nếu như không phải vì phép thần thông, thì sớm đã nổi cơn lôi đình rồi.
Hạo Thiên Khuyển cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói:
-Con thỏ à, chúng ta có thể không nhắc đến chuyện này không? Hay là cứ nói về phép thần thông của ngươi đi.
Tần Thọ gật gật đầu nói:
-Cũng được, bớt nói hai câu về việc ăn phân, kẻo miệng ngươi thèm ăn lại không có tác dụng gì, chúng ta đây thật là không có gì mới mẻ.
Hạo Thiên Khuyển đã há to miệng, lộ ra răng nanh, móng vuốt cũng từ trong lòng bàn tay thò ra ngoài
Tần Thọ nhanh chóng đổi chủ đề nói:
-Ta gọi nó là phép thần thông Cao Thiết, bất kể là phép thần thông gì đi nữa, thần thông Cao Thiết đều có thể gia tăng hiệu quả tăng tốc. Đằng Vân Giá Vũ cơ bản cũng có thể chạy được hiệu quả như ban nãy, nếu như phối hợp với phép chạy trốn khác, vậy thì tốc độ…
Hạo Thiên Khuyển nghe xong, ánh mắt sáng rực lên nói:
-Lợi hại! Trên đời này lại còn có loại phép thần thông này?
Tần Thọ có chút ngạc nhiên, ban đầu hắn còn tưởng thứ Ngô Cương dạy hắn chính là phép thần thông cơ bản nhất, cho dù có chút đặc biệt, những người khác cũng có thể học được mới đúng. Hạo Thiên Khuyển mặc dù là đồ chết tiệt, Nhị Lang Thần cũng là đồ chết tiệt, nhưng mà cho dù có nói như nào, trải qua cuộc đại chiến Phong Thần, lại sống được nhiều năm như vậy, chắc vẫn có mắt nhìn.
Hắn lại kinh ngạc đến vậy, chẳng lẽ phép thần thông này lại lợi hại như thế sao?
Nhưng mà, có khả năng không?
Phép thần thông lợi hại như vậy, Ngô Cương có thể tuỳ tiện dạy cho hắn?
Hắn chính là đồ keo kiệt ki bo đến cả Đằng Vân Giá Vũ còn không dạy!
Trong lòng có chút nghi ngờ, Tần Thọ cũng không dám hỏi trực tiếp, sợ là con chó chết dẫm này đang khoác lác, không nói sự thật, cho nên giả bộ thản nhiên hỏi:
-Rất lợi hại sao?
Hạo Thiên Khuyển nghe vậy, gấp gáp, nói lớn:
-Đây còn không lợi hại sao? Thỏ à, ngươi cũng biết, phép thần thông đều được lĩnh hội từ trong đạo tắc, phép thần thông càng đơn giản thì đạo tắc càng độc nhất, độ sâu của đạo tắc lại càng nông.
-Mà các Đạo liên quan đến phép thần thông lợi hại khác thường đều phải đào sâu, tới nay phép thần thông của một số Đạo đã trở nên rất hiếm thấy rồi.
-Hơn nữa loại phép thần thông này thường thì không thể sử dụng hoà hợp với các loại thần thông khác, bởi vì các Đạo tầng thấp sẽ xung đột, một khi xung đột, rất có khả năng sẽ dẫn đến những chuyện khó lường trước. Ví dụ như tẩu hỏa nhập ma gì đó.
-Nhưng mà loại phép thần thông Cao Thiết ngươi nói với ta này, lại có thể thoải mái dung hoà với bất kỳ phép thần thông nào khác, việc việc này thực sự không thể tin nổi!