Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 219. Phá giới rồi? Hương vị quê hương (2)

Chương 219. Phá giới rồi? Hương vị quê hương (2)

Tần Thọ nghe vậy, cũng có chút hiểu ra, phép thần thông đều tương tự, mặc dù suy cho cùng đều là mã phân tích, nhưng mà cưỡng chế bắt Vương Giả Vinh Diệu (Liên Quân), PUBG cùng dung hoà với nhau, vậy thì hậu quả chỉ e là sẽ lập tức sụp đổ!

Trong này liên quan đến rất nhiều cấp độ của các vấn đề tương thích.

Nghĩ như vậy, Tần Thọ trực tiếp coi thế giới này như là một hệ thống điều hành để nắm rõ, mà đạo tắc thì chính là quy tắc viết mã phân tích cơ bản, phép thần thông chính là các loại thao tác, muốn sáng tạo, vậy thì phải hiểu được quy tắc mã phân tích cơ sở, công thức gì đó.

Lĩnh hội càng sâu sắc, khi sử dụng lại càng đa dạng hoá, hiệu quả có thể đạt được càng tốt.

Càng sử dụng nhiều loại quy tắc, thứ tạo ra lại càng xuất sắc.

Nhưng mà phép thần thông Cao Thiết lại là một thứ biến thái, tương tự như miếng vá hệ thống, cho dù ngươi làm gì, đều lập tức tăng tốc cho ngươi.

Sau khi Hạo Thiên Khuyển nói xong, vội vã hỏi:

-Con thỏ à, nói cả nửa ngày rồi, ngươi cũng nên nói cho ta biết phép thần thông này của ngươi làm sao tu luyện ra được vậy.

Tần Thọ gật gật đầu, cực kỳ nghĩa khí nói:

-Không vấn đề gì, ngươi nghe cho kĩ đây, phép thần thông này là như này.

Tần Thọ nói lung tung vớ vẩn một tràng, đến phía sau chính hắn cũng không bịa thêm được nữa, dứt khoát từ trong mấy phép thần thông mà hắn biết chọn ra mấy câu không thuận miệng, không dễ hiểu, nói ra vài câu.

Cuối cùng, Tần Thọ vỗ tay một cái nói:

-Chính là như vậy, nghe đã hiểu chưa?

Chỉ thấy hai con mắt của Hạo Thiên Khuyển trợn tròn giống như bóng đèn, nói:

-Những lời ngươi nói ta đều ghi nhớ rồi, nhưng sử dụng như thế nào, hoàn toàn không có manh mối.

Tần Thọ vỗ vỗ vai của Hạo Thiên Khuyển nói:

-Phép thần thông lợi hại như vậy đương nhiên sẽ không dễ để hiểu, cố gắng nỗ lực, rồi sẽ có một ngày ngươi tu luyện thành công. Tin tưởng vào bản thân, mặc dù ngươi là một tên não chó, nhưng mà bộ nhớ có lẽ miễn cưỡng đủ dùng.

Hạo Thiên Khuyển không thèm so đo với con thỏ về mấy lời kì quái nghe không hiểu, mà trực tiếp hỏi:

-Con thỏ à, phép thần thông khó như vậy ngươi lĩnh hội mất bao nhiêu thời gian?

Tần Thọ nghĩ nghĩ rồi trả lời:

-Hồi ấy sau khi nghe xong là làm được rồi.

Hạo Thiên Khuyển nghe xong, đột nhiên sững sờ, sau đó trịnh trọng nói:

-Ta đang không đùa.

Tần Thọ giơ chân lên nói:

-Ta thề với trời, ta nghe xong liền làm được.

Hạo Thiên Khuyển thấy vậy, liền im lặng, cúi đầu đi sang một bên, trông có vẻ chuyện này có đả kích không nhỏ với hắn.

-Thôi được rồi, không nói nữa, nấu ăn!

Tần Thọ nói xong, lôi nồi sắt lớn ra, biến ra gỗ rồi chuẩn bị nấu ăn.

Hạo Thiên Khuyển lại cắn răng, thầm thì nói:

-Ta lại không tin, ta lại không bằng một con thỏ? Không thành công, không ăn cơm!

Nói xong, Hạo Thiên Khuyển ở một bên dùng hết sức để suy nghĩ.

Tần Thọ cũng không quan tâm hắn, yên tâm chuẩn bị món ngon mĩ vị của mình.

Chu Bất Hoặc nhìn thấy cái nồi sắt lớn của Tần Thọ, lắc đầu nói:

-Thỏ à, cái nồi này của ngươi thực sự quá đểu! Theo như kinh nghiệm nhiều năm của ta, một nồi đồ ăn ngon, bắt buộc phải dùng nồi tốt mới được thậm chí ngay cả loại gỗ đốt lửa đều cần nghiên cứu kỹ, loại vật liệu gỗ chất lượng khác nhau, sức nóng của ngọn lửa, cách thức nóng, đều không giống nhau, cũng sẽ tạo ra hương vị đồ ăn khác nhau. Đương nhiên, nếu như nồi đủ tốt, cũng có thể bỏ qua những thiếu sót của lửa.

Tần Thọ ngạc nhiên, hắn tin những lời này, kiếp trước ninh xương hắn chỉ thích dùng nồi cao áp, nhưng mà từ trước đến nay đều không hầm ra được hương vị của nồi sắt bếp gas, đây cũng là một quy tắc.

Thế nên Tần Thọ hỏi:

-Lão Chu, vậy ngươi đều dùng cái gì để nấu ăn?

Chu Bất Hoặc lôi ra một cái vạc lớn từ trong túi, vạc lớn màu đồng, đặt trên mặt đất uỳnh một tiếng, lập tức nghiền nát vụn mặt đất.

Bốn phía của vạc đồng lớn chạm khắc hình thù kì lạ bằng đá, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ đều ở bên trên.

Tần Thọ ngạc nhiên hỏi:

-Ngươi dùng vạc để nấu ăn?

Chu Bất Hoặc gật đầu trả lời:

-Ta dùng qua rất nhiều loại nồi, đều không tốt lắm, chỉ duy nhất các vạc này dùng rất thoải mái. Đây là pháp bảo của ta, Tam Túc Tứ Tượng Đỉnh, tấn công bình thường, phòng ngự tạm được, tuy nhiên hương vị nấu ăn cực kỳ đặc biệt, ngay đến cả sư phụ còn từng tán thưởng.

Tần Thọ ngẩn ra nhưng suy nghĩ kỹ thì, hình như từ thời Hoa Hạ, vạc lớn thời cổ đại cũng là dùng để hầm đồ ăn, về sau này mới trở thành vật dụng cúng tế.

Tuy nhiên chuyện này đều không quan trọng nữa, có vạc lớn rồi, hắn còn dùng nồi sắt gì nữa? Lập tức vứt nồi sắt sang một bên.

Ngay sau đó Chu Bất Hoặc lại lấy ra củi lửa, củi lửa loại thực vật này cực kỳ lạ lùng, bình thường không bị đốt cháy, nhưng mà sau khi phơi khô chỉ gần gặp nước lập tức sẽ bị đốt cháy, mà nhiệt độ lửa cháy lại rất cao, cũng rất nguy hiểm. Tuy nhiên dùng để đun nấu thức ăn, bởi vì nhiệt độ của nó đồng đều, ngược lại lại có thể nấu ra hương vị càng ngon.

Tần Thọ cũng trưng dụng tất cả luôn, đốt cháy củi lửa, đun một nồi nước sôi.

Tần Thọ lấy từ bên cạnh ra một con Đương Hỗ Điểu, rạch bụng ra, sau khi xử lý xong xuôi ném thẳng vào trong nồi, Tần Thọ thuần thục vặt sạch hết lông của con chim này.

Sau đó ném vào trong vạc lớn bắt đầu đun, vừa đun, Tần Thọ vừa làm một cái thang, dựng thang ở bên cạnh cái vạc lớn, hắn đứng ở trên cái thang, tay cầm một cái muôi sắt lớn không ngừng chọc vào Đương Hỗ Điểu.

Chu Bất Hoặc cũng trèo lên trên để nhìn, vừa nhìn vừa hỏi:

-Thỏ à, đây là ngươi đang làm gì vậy?

Tần Thọ cực kỳ nghiêm túc trả lời:

-Rảnh rỗi không có việc gì làm, khuấy khuấy chơi.

Chu Bất Hoặc:

-…

Tần Thọ đột nhiên hỏi Chu Bất Hoặc:

-Có biết phép thuật làm nước đóng băng không?

Chu Bất Hoặc gật đầu.

Tần Thọ móc ra từ trong Hắc Ma Thần Hạp một cái chậu lớn, đổ đầy nước, nói:

-Đến đây, làm đông nó thành đá.

Chu Bất Hoặc không hiểu Tần Thọ đang muốn làm gì, thở ra một hơi, nước kia lập tức đóng băng thành đá.

Tay Tần Thọ run lên, rung động một cái, đá ở trong chậu vỡ vụn kêu răng rắc một tiếng.

Vài phút sau, Tần Thọ cảm thấy cũng gần xong xuôi rồi, cũng có khả năng là chơi đủ rồi, gắp con Đương Hỗ Điểu ra, sau đó trực tiếp ném vào trong đống đá.

Dùng từng tầng từng tầng đá chôn vùi Đương Hỗ Điểu.

Chu Bất Hoặc ngồi xổm bên cạnh quan sát, khẽ cau mày, xem một lúc rồi nói:

-Đun sôi ở nhiệt độ cao, sau đó làm nguội, như vậy thịt của Đương Hỗ Điểu sẽ càng săn chắc lại, đúng không?

Tần Thọ trả lời:

-Lợi hại, vừa nhìn đã nhận ra rồi.

Chu Bất Hoặc cười cười, ngẩng đầu lên cao một cách kiêu ngạo, như thể muốn nói rằng, rèn luyện tài nghệ bếp núc nhiều năm nay cũng không phải là luyện tập vô ích.

Tần Thọ cũng không quan tâm đến hắn, tính toán kỹ thời gian, cảm thấy làm nguội Đương Hỗ Điểu cũng xong xuôi rồi, gắp từ trong chậu ra ngoài, ném lên trên thớt.

Lôi con dao nhỏ lấy được từ chỗ Tiểu Hắc Hắc ra, con dao nhỏ nghênh phong biến dài, sau khi dài tới một mét, Tần Thọ chặt vài nhát xuống, Đương Hỗ Điểu bị chặt thành từng miếng!

Sau đó Tần Thọ đoán chừng hình như cũng ổn ổn rồi, lại chặt thêm vài nhát, trở thành ba mươi sáu miếng.

Sau đó lấy ra Thiên Linh Tiêu tươi màu đỏ rồi thái thành sợi, thái gừng thành sợi rồi sau khi tập hợp đầy đủ các loại nguyên liệu gia vị.

Tần Thọ đun nóng vạc lớn rồi cho dầu nóng vào, bỏ các các nguyên liệu vào bắt đầu xào lật xì xì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất