Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 223. Ăn

Chương 223. Ăn

Cùng lúc đó, Trù Thần ngồi trong một phòng riêng, một lão đạo nhân ngồi đối diện hắn, đạo nhân mặc một chiếc áo bát quái, trông rất có phong thái của một đạo sĩ.

Nếu Tần Thọ mà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, lão già này chính là lão đạo sĩ chuyên lừa đảo ở Văn Khúc Cung trước đây!

-Đạo hữu, thứ ngươi bán cho ta không phải là Bạo Long mà là Hắc Long. Mặc dù ta là Trù Thần, nhưng ta không giết những thứ có linh trí để làm thức ăn, ngươi lấy lại rồng rồi trả lại tiền cho ta đi. - Trù Thần nói.

Lão đạo sĩ cười nói:

-Đạo hữu, mặc dù đấy là Hắc Long, nhưng lúc nó ở hạ giới đã phá hủy mười tám tòa thành trì, giết vô số người, làm hại một phương. Đạo hữu giết nó cũng chính là thay trời hành đạo, công đức lớn đấy. Giết thì cũng giết, ăn nó thì có sao?

Trù Thần lắc đầu, nói:

-Đây là nguyên tắc của ta, ta sẽ không thay đổi vì bất cứ kẻ nào, ta còn chưa động đến con rồng đó, ngươi lấy đi đi.

Lão đạo sĩ bất đắc dĩ nói:

-Thôi được, Trù Thần ngươi đã không muốn thì ta đem đi bán cho Thực Thần vậy.

Trù Thần nói:

-Hắn cũng không mua đâu, ta biết thừa tính hắn, ngươi mà đem Hắc Long tới thì chỉ bị đánh thôi.

Lão đạo sĩ cạn lời, suy nghĩ một chút rồi nói:

-Được rồi, tiên giới to như thế thì kiểu gì chả có người muốn mua. Đúng rồi, các ngươi không đụng tới niêm phong của Hắc Long chứ?

Trù Thần nói:

-Vẫn dùng Phù Văn Liên khóa lại, ta không hề động vào.

Lão đạo sĩ lắc đầu:

-Phù Văn Liên chỉ là một mặt thôi, quan trọng là Long Châu Khí trong miệng rồng, cửa vào hạt châu có thể bị nguyên khí của long tộc phong bế, không thể động đậy. Lão đạo ta cũng đã phí rất nhiều công sức mới khiến hắn chủ động nuốt Long Châu Khí vào, sau đó mới bắt được hắn.

Trù Thần sững sờ, sau đó lắc đầu nói:

-Không sao, ta không động gì tới nó. Đệ tử của ta cũng, á, đệ tử...

Đúng lúc này, mặt Trù Thần chợt biến sắc, bỗng nhiên đứng lên nói:

-Chết rồi, có chuyện rồi!

Mấy phút trước, Hạo Thiên Khuyển đã kéo một mạch, đồng thời nhìn lại phân chó mà mình đã bài binh bố trận theo thế trận trường xà như có điều suy nghĩ, chợt ngẩng đầu lên, hoảng sợ nói:

-Cái gì vậy? Sao lệ khí lại nặng vậy? Lại còn càng ngày càng nặng!

Vẻ mặt Hạo Thiên Khuyển nghiêm túc, cái đầu chó từ từ nâng lên, cỗ khí bá vương trên mặt hắn tăng lên, đuôi cũng dựng đứng lên, giống như một cái cờ chiến!

Sau đó Hạo Thiên Khuyển rụt cổ lại, xoay người bỏ chạy:

-Mẹ kiếp, không đánh được, không đánh được, chạy chạy.

Sau đó con chó chết dẫm đó chạy thục mạng.

Vừa chạy tới cửa chính, hắn nghe thấy có tiếng hô vang lên sau lưng:

-Hạo Thiên Khuyển, đừng đi! Hình như Bạo Long thoát khỏi phong ấn rồi, chúng ta tới ngăn hắn lại đi!

Hạo Thiên Khuyển quay đầu thấy Chu Bất Hoặc xách quần chạy tới.

Hạo Thiên Khuyển nghe xong, đau khổ nhìn mình lại phân của mình, bốn chân run rẩy nói:

-Ngươi bảo cái bộ dạng này của ta đi ngăn cản một con Bạo Long đang phát điên á? Hay là dùng dây lưng quần của ngươi siết chết hắn đi? Thôi, đừng làm trò hề nữa, mau chạy đi, hắn mà tới là sẽ bị thế trận ta bố trí thu hút một lúc, sau đó chờ sư phụ ngươi tới thì tất thảy mọi phiền phức sẽ được giải quyết.

Chu Bất Hoặc sững sờ, nói:

-Ngươi bày trận rồi?

Hạo Thiên Khuyển nghiêm túc gật đầu:

-Ừm, một trận pháp rất lợi hại, xếp thành hàng dài, sau khi hắn ta nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy buồn nôn một lúc, mất tập trung hoặc là sao đó. Tóm lại là, chạy đi!

Nói xong, Hạo Thiên Khuyển xoay người chạy!

Đúng lúc này lại nghe thấy Chu Bất Hoặc hét to:

-Không được, con thỏ còn ở trong hang núi mà!

Hạo Thiên Khuyển sững sờ, cười ha hả nói:

-Con mẹ nó… kịch bản này đúng là trâu bò, con thỏ chết vì bị Bạo Long ăn mất, sao đó sư phụ của ngươi lại đánh chết Bạo Long? Mẹ kiếp… đây là song hỉ lâm môn nha! Nhanh nào, ra ngoài uống một chén đi!

Chu Bất Hoặc:

-. . .

Chu Bất Hoặc đang định mắng chửi gì đó lại phát hiện có chút là lạ, tên chó chết này nói ra ngoài uống rượu, làm sao lại phải chạy?

-Hạo Thiên Khuyển, ngươi đang chạy trốn.

Chu Bất Hoặc nhắc nhở.

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Ta mẹ nó làm sao biết được chuyện này như thế nào? Ta muốn ra ngoài uống rượu, thân thể không bị không chế thôi!

-Lão Chu, ngươi đi ra ngoài trước giúp ta nấu một bình rượu ngon!

-Nếu ta không về được thì nhớ rẩy lên mộ của ta nha…

Trong khi đang nói chuyện Hạo Thiên Khuyển đã chạy ra xa, có thể nghe được lờ mờ tiếng gào của hắn:

-Mẹ nó con thỏ chết nhà ngươi, kiếp trước ta mắc nợ ngươi à?

Chu Bất Hoặc thấy thế, cười, hắn ta cũng không chạy ra bên ngoài mà chạy vào trong theo Hạo Thiên Khuyển, vừa chạy vừa kêu:

-Chờ một chút đi?

Kết quả là nhìn thấy tên chó chết kia trừng mắt lên:

-Đồ rác rười nhà ngươi theo đến đây làm gì? Cút ra ngoài nấu rượu đi!

Sau đó chỉ thấy Hạo Thiên Khuyển vung cái đuôi chó lên, một luồng khí kình dội từ xa đến, Chu Bất Hoặc không thể kiểm soát được thân thể bay thẳng ra sau bếp…

Hạo Thiên Khuyển đang chạy, chỉ thấy đỉnh núi trước mặt bỗng nhiên chuyển động!

Tiếp đó từng tiếng rồng gầm vang lên, âm thanh truyền ra từ một ngọn núi dày, trận pháp thật đinh tai nhức óc!

Sắc mặt Hạo Thiên Khuyển cuối cùng cũng trở nên nghiêm trọng, nói:

-Đây không phải là Bạo Long bình thường, đây con mẹ nó là Hắc Long tu luyện có kết quả rồi! Nhìn sức mạch này chắc cũng phải sắp bằng bốn con Huyết Long kia của Tứ Hải Long Vương!

Trong lúc đang nói Hạo Thiên Khuyển đã vọt tới chân núi, lông tóc đen nhánh nay lại càng đen hơn, đồng thời cũng càng chạy càng nhanh, cuối cùng biến thành một con chó khổng lồ cao trăm mét!

Hạo Thiên Khuyển hét lớn một tiếng:

-Mở cửa cho bản cẩu đây mau!

Bành!

Một tiếng động lớn vang lên, thân thể khổng lồ của Hạo Thiên Khuyển đâm vào một tầng kết giới kim sắc, trên kết giới hiện lên từng đóa từng đóa hoa sen, mỗi bông hoa trên đóa sen đều nở rộ, độ dày gấp đôi lúc trước!

Hạo Thiên Khuyển thấy thế hoảng sợ nói:

-Con mẹ nó! Trù Thần đúng là có tiền, vậy mà mời người bố trí Cửu Giới Liên Hoa trận, mẹ nó… may là bản cẩu ta còn có chút kỹ năng, nếu không thật đúng là không phá nổi!

Vừa nói chuyện Hạo Thiên Khuyển vừa há miệng ra, phun ra một thứ gì đó hình thù kỳ quái, đồ vật giống như một bãi bùn nhão, nhưng sau khi ra ngoài tiếp xúc với không khí thì biến dài ra sau đó hóa thành một cây Khai Sơn Đại Phủ!

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Mở!

Lưỡi rìu bay lên không trung, kích thước khoảng bằng một ngọn núi nhỏ, ầm ầm rơi xuống!

Nhưng mà lưỡi rìu lớn còn chưa kịp đánh xuống đã nghe được tiếng gầm giận dữ trên núi…

-Gừ gừ gừ! Cứu mạng!

Hạo Thiên Khuyển sững sờ, cứu mạng? Âm thanh này sao lại lạ như thế? Chưa từng nghe thấy! Lẽ nào trong hang núi còn có người khác?

Sau đó liền nghe thấy ấm thanh trầm đục ầm ầm ầm trong hang núi liên tục!

Tiếp đó là âm thanh điên cuồng hét lớn kia:

-Cứu mạng với…

Ầm!

Lại một tiếng nổ thật lớn vang lên, cả đất dưới chân cũng rung lên theo…

Ngay sau đó đỉnh nói bỗng nhiên nổ tung!

Hạo Thiên Khuyển nhìn thấy cánh tay đỏ như máu nện vào đỉnh núi!

Trong lòng bàn tay còn đang nắm một quả cầu đen!

Không đúng, nhìn kỳ lại mới thấy đó không quả cầu đen, rõ ràng chính là một con rồng bị vò thành một quả cầu!

Cánh tay này phất lên một cái, Cửu Giới Liên Hoa trận bên ngoài giống như là giấy, soạt một tiếng vỡ tan!

-Cứu… ta!

Hắc Long thấy Hạo Thiên Khuyển thì kinh hoàng kêu lên.

Hạo Thiên Khuyển há hốc mồm:

-Còn đen đủi hơn cả ta, ngươi nên đi chết đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất