Chương 222. Thế trận - Nhất Tự Trường Sà
-Không sao, ta ăn củ cải, ngươi sẽ có sức hô, vậy ta cắn tiếp, ngươi đừng có mắng ta, ngươi chỉ cần nhân cơ hội giải thích là được rồi. Chờ ngươi giải thích xong, ta đảm bảo sẽ không cắn.
Tần Thọ nói xong không thèm chờ Hắc Long trả lời, trực tiếp cắn Hắc Long một cái 'phập' khiến hắn ta đau đớn kêu gào:
-Con thỏ chết dẫm này, câm mồm ngay! Mẹ nó rốt cuộc ngươi là cái thứ gì vậy? Sao ngươi dám cắn hỏng sừng rồng của ta chứ?
Tần Thọ nói:
-Ta cũng không biết ta là cái thứ gì, nếu không thì ngươi nói cho ta biết ta là cái gì đi? Còn nữa, trả lời câu hỏi đi.
Tần Thọ nói xong lại cắn một cái.
Phập!
-Ta nói! Ta nói Bạo Long là con rồng được sinh ra ở một nơi tập trung khí bạo ngược giữa trời đất, không có ý thức, chỉ biết giết chóc. Hắc Long thì chính là con rồng biến thành sau khi Bạo Long đã thức tỉnh nhờ số trời run rủi. - Hắc Long la lên.
Tần Thọ nghe vậy liền giơ tay tát vào vết thương trên sừng rồng, nói:
-Mẹ nó, nói đi nói lại hóa ra không phải cũng là Bạo Long sao! Bạo Long thì ăn được rồi, ăn mấy miếng sừng của ngươi thì sao nào? Lát nữa thỏ gia ta sẽ rửa sạch nồi, nướng ngươi lên rồi ăn, à mà, ngươi thích được ăn không như thế này hay là thích cho thêm vài quả ớt lên?
Hắc Long nghe thấy thế thì không nói nên lời nữa, từ trước đến giờ hắn ta chưa thấy con thỏ nào độc ác như thế!
Nếu là bình thường thì Hắc Long sẽ chẳng thèm quan tâm tới con thỏ này, mấy con thỏ bình thường làm gì đụng được vào vảy, sừng rồng của hắn ta, nhưng bây giờ thì không giống thế, hắn ta không thể động đậy được, mà con thỏ có thể cắn nát vảy, sừng rồng của hắn ta này thì lại có thể uy hiếp tới tính mạng hắn.
Thế là Hắc Long gào lên:
-Con thỏ, có chuyện gì thì cứ nói từ từ.
Tần Thọ cười ha ha, ngồi bên cạnh sừng rồng, cười nói:
-Nói từ từ? Cũng được đấy, nói đi, có phép gì, cho thỏ gia ta một ngàn tám trăm triệu cân.
Hắc Long nghe thấy thế thì mặt trở nên đen thui, kêu lên:
-Phép nhà ngươi tính theo cân đấy à? Sao ngươi không chất đống luôn đi?
Tần Thọ nghe xong bèn vỗ tay một cái rồi cười nói:
-Ý này hay!
Hắc Long lập tức có một linh cảm xấu.
Sau đó hắn ta nghe thấy con thỏ nói:
-Vậy chất đống đi!
Hắc Long bỗng dưng rất muốn khóc, rốt cuộc cái con thỏ chết dẫm này có có thường thức không vậy?
-Không được khóc! Vẻ bề ngoài của ngươi đã xấu lắm rồi, ngươi mà khóc nữa thì càng xấu hơn, nhìn buồn nôn lắm.
Hắc Long cạn lời, hắn khóc khi nào chứ, Hắc Long nói:
-Con thỏ, trước đây ta là một Bạo Long, đầu óc của Bạo Long không có ý thức thì sao ta biết luyện phép thần thông như nào chứ? Nếu không thì ngươi thả ta ra, sau đó ta đi cướp được phép thì sẽ cho ngươi được không? Cắn nhẹ thôi!
Tần Thọ dùng tay đập sừng rồng, cười mắng:
-Ngươi nghĩ thỏ gia ta bị ngu à? Thả ngươi ra ngoài á? Giờ ta mà thả ngươi ra ngoài thì ngươi không phải đi tìm phép mà là nướng thỏ!
Hắc Long im lặng, không ngờ lại bị hắn đoán trúng suy nghĩ của mình.
Tần Thọ nói:
-Không có phép đúng không? Cũng được, thế thì có công pháp không? Cho ta mười cái! Thiếu cái nào thì thỏ gia ta sẽ khiến vảy trên lưng ngươi biến thành tạo hình sóc chuột!
Hắc Long nghe thấy thế thì vội vàng hét lên:
-Ngươi điên rồi à? Ta là một con Bạo Long, còn chẳng biết cha mẹ ở đâu, ta học thần thông ở đâu được chứ? Nếu ta biết thần thông thì còn bị người treo ở đây chắc?
Tần Thọ thấy hình như cũng đúng.
Hắc Long lại nói tiếp:
-Con thỏ, nhưng mà đúng là ta có một bảo bối.
Tần Thọ nghe thấy thế thì hai con mắt sáng rực:
-Bảo bối gì?
Hắc Long nói:
-Nhưng ngươi phải đồng ý là lấy được bảo bối của ta rồi thì sẽ thả ta xuống? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi bị thương.
Tần Thọ sờ sờ cằm nói:
-Để ta suy nghĩ, nhưng mà, ngươi đã có linh trí rồi sao lại còn bị bắt? Thành thật mà nói thì có phải ngươi làm loạn gì ở dưới đó không? Hay là ngươi làm hại một con thỏ cái rồi?
Hắc Long nghe thấy thế thì khẽ đảo hai mắt:
-Một con rồng như ta thì làm hại thỏ cái làm gì?
Tần Thọ rất nghiêm túc nói:
-Vậy là ngươi làm hại lợn rừng à?
Hắc Long không nói nên lời:
-Sao sao ta biết được ta đã làm gì? Ta bị một lão già lừa đảo gài bẫy nên mới bị bắt, sau đó lão già lừa đảo đó bán ta tới đây. Dù sao thì trong trí nhớ của ta là sau khi tới đây mới mở linh trí ra, ta cũng không nhớ rõ mấy chuyện trước đó. Chỉ biết đại khái thế thôi.
-Mở linh trí ở đây?
Tần Thọ ngạc nhiên.
Hắc Long nói:
-Đúng vậy, đến đây rồi, ta cũng không biết sao linh trí lại mở ra. Ta là một con rồng tốt, ngươi phải tin tưởng ta, ta rất tốt.
Tần Thọ nghiêng đầu suy nghĩ, nói:
-Tạm thời tin ngươi, bảo bối ngươi nói đâu?
Hắc Long nói:
-Trong miệng ta.
Tần Thọ:
-...
Sau một khắc, Tần Thọ lại cắn sừng của Hắc Long một trận, cắn một cái là quát một câu:
-Ngươi nghĩ thỏ gia ta bị ngu à? Trong miệng ngươi? Thỏ gia ta mà vào rồi còn ra được chắc? Ta cắn ngươi!
-A a a con thỏ chết dẫm này, thứ ta nói là Long Châu của ta, a a không trong miệng ta thì trong miệng ngươi chắc? A a…
Hắc Long kêu gào.
Tần Thọ nghe thấy thế thì trở nên sững sờ:
-Long Châu?
Hắc Long đau đến mức chảy cả nước mắt:
-Đúng vậy, Long Châu trong miệng ta. Nhưng ta bị phong bế rồi, không mở miệng ra được, ngươi thử nói xem ta lấy Long Châu cho ngươi bằng cách nào chứ?
Tần Thọ sờ sờ cằm, nhìn chiếc dây xích sắt quấn trên miệng Hắc Long rồi nói:
-Hình như ngươi nói cũng đúng, nhưng mà ngươi không mở được miệng thì ta lấy Long Châu như thế nào?
Hắc Long đáp:
-Ngươi tháo cái xích sắt trên mồm ta xuống đi, ta há mồm ra rồi ngươi lấy.
Tần Thọ lại cắn hắn ta.
-A a, không lấy như thế thì ngươi muốn lấy như nào?
Hắc Long đau đớn kêu to.
Tần Thọ nói:
-Ta cũng không biết, dù sao ngươi là người bán thì ngươi cũng phải nghĩ cách lấy nó ra đi chứ.
Hắc Long:
-Ta.
Hắc Long nhẫn nhịn một hồi lâu rồi nói:
-Lỗ mũi của ta rất lớn.
Tần Thọ nói:
-Ừm, ta thấy rồi, cũng lớn như mũi của Nhĩ Khang.
-Nhĩ Khang là ai?
-Tên của một người có lỗ mũi rất lớn, lỗ mũi hắn có thể chứa cả vũ trụ. Không nói tới hắn nữa, nói về Long Châu đi.
Hắc Long nói:
-Ngươi đi vào miệng của ta từ lỗ mũi, sau đó bỏ Long Châu vào trong túi Tu Di rồi đi ra.
-Lỗ mũi ngươi có lớn hơn nữa thì ta cũng không vào được, ngươi nghĩ ngươi là Nhĩ Khang chắc?
Tần Thọ ước lượng lỗ mũi của Hắc Long, đúng là hắn vào được, nhưng mà nghĩ đến chuyện mình sẽ dính nước mũi của Hắc Long thì hắn lại quyết định từ bỏ.
-Ta biết một thần thông thu nhỏ, ngươi thu nhỏ lại là có thể dễ dàng tiến vào, ngươi muốn học không? - Hắc Long nói.
Thứ Tần Thọ thiếu nhất là gì? Đương nhiên là thần thông!
Thế là Tần Thọ quả quyết nói:
-Học!
-Vậy được, ngươi nghe cho kỹ.
Hắc Long lập tức đọc khẩu quyết, đồng thời bổ sung sinh lực vận chuyển chi pháp.
Sau khi nghe xong, Tần Thọ ngồi xuống thử, lúc này hắn mới phát hiện thực ra cái thần thông này rất đơn giản, đạo liên quan cũng tương đối dễ hiểu, cùng một cấp bậc với Đằng Vân Giá Vũ. Chẳng mấy chốc Tần Thọ đã học được, chỉ sau một khắc cơ thể đã thu nhỏ lại tầm khoảng một ngón cái, sau đó lại biến to lại, làm đi làm lại nhiều lần, chơi vui đến mức quên trời quên đất.
-Con thỏ, nói rồi đấy, ngươi lấy Long Châu của ta rồi thả ta xuống. - Hắc Long dặn dò.
Tần Thọ gật đầu nói:
-Yên tâm, thỏ gia ta luôn luôn giữ lời, mà này, gần đây ngươi có bị cảm không?
Hắc Long nói:
-Không, yên tâm, ta không hắt xì đâu.
Tần Thọ lắc đầu:
-Không phải ta sợ ngươi hắt xì, ta sợ ngươi vẫn bị chảy nước mũi.
Hắc Long:
-...
Tần Thọ đi đến trước lỗ mũi của Hắc Long, hít sâu một hơi rồi vọt lên, cố gắng không đụng tới mũi của Hắc Long.
Hết cách rồi, Tần Thọ vẫn cứ cảm thấy cái thứ này hơi bẩn.