Chương 224. Ăn (2)
Sau một giây, cánh tay kia rụt trở về, tiếp đó liền nghe thấy tiếng xương cốt nát bấy vang lên… cùng lúc đó là một tiếng hét thảm thiết…
Âm thanh đó nghe mà Hạo Thiên Khuyển tê hết da đầu, rõ ràng là có cái gì đó đang ăn Hắc Long, nhai nhai nha!
Một con Hắc Long cứ như thế mà bị ăn mất… dọa Hạo Thiên Khuyển sợ đến ngẩn người, trong lòng tự hỏi không biết đến cùng trong núi này có quái vật gì?!
-Mẹ nó, con thỏ chết… vào xem!
Hạo Thiên Khuyển cắn răng một cái, đang chuẩn bị tiến lên, thì đúng lúc này một cánh tay đặt lên vai Hạo Thiên Khuyển, nói:
-Đừng đi, chuyện này ngươi không giải quyết được.
Hạo Thiên Khuyển nhìn lại thì thấy Trù Thần mang theo Chu Bất Hoặc đến, Chu Bất Hoặc trừng Hạo Thiên Khuyển một chút, tất nhiên vô cùng bất mãn vì cái tát kia, lại nói tiếp:
-Ta không phải người tham sống sợ chết!
Hạo Thiên Khuyển nhếch nhếch miệng, ngửa đầu hỏi Trù Thần nói:
-Đây rốt cuộc là cài gì?
-Ta đã báo cáo lên Thiên Đình, chút nữa có người đến thu phục hắn. Tóm lại bây giờ không nên đi qua đó, không nên kích thích hắn.
Trù Thần cũng không nói đó là cái gì, chỉ là nói vậy để Hạo Thiên Khuyển đừng làm loạn.
Đang nói chuyện trên bầu trời bỗng nhiên bị xé ra một lỗ, tiếp đó có một bàn tay to đưa xuống, cầm lấy cả ngọn núi, sau đó rút ngọn núi lên, mang đi.
-Lần này hiệu suất khá cao nha. - Trù Thần cười nói.
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Đúng là nhanh thật…
Đúng lúc này một giọng nói từ phía sau vang lên:
-Trù Thần… lúc trước ngươi dặn ta nói với Ngọc Đế cái gì? Ta chạy nhanh quá nghe không rõ.
Trù Thần, Hạo Thiên Khuyển, Chu Bất Hoặc sững sờ, nhìn lại, chỉ thấy Nhật Du Thần vội vã chạy tới.
Trù Thần nói:
-Ngươi đã đến Thiên Đình báo cho Ngọc Đế chuyện Hắc Long làm loạn chưa?
Nhật Du Thần nói:
-Ừm… ta vừa mới đi ngang qua, ngươi liền nói một lèo với ta… sau đó ta không nghe rõ… đi nhanh quá mà… sau đó… mẹ nó! Hắc Long làm loạn? Một tên đen thui đến Thiên Đình đưa canh cá chạch? Trù Thần tự mình thu phục không phải là xong sao?
Trù Thần lắc đầu nói:
-Không đơn giản là vấn đề Hắc Long… ngươi không đi thật sao?
Nhật Du Thần lắc đầu nói:
-Không đi thật, các Dạ Du Thần có thể làm chứng nha.
Phốc phốc phốc…
Trên đầu Nhật Du Thần xuất hiện mười sáu con dơi nhỏ là những Dạ Du Thần, nhóm Dạ Du Thần nhao nhao gật đầu, mồm năm miệng mười kêu lên.
-Đúng rồi! Không nghe thấy gì!
-Hắn không nói nha!
-Vừa rồi có tiên tử đi ngang qua, làm sao có thời gian nghe ngươi nói gì đâu!
-Ngậm miệng, đừng có nói thật!
-Ai nha… ta sai rồi.
…
Trên trán Nhật Du Thần đều là mồ hôi lạnh…
Trù Thần không còn gì để nói.
Nhưng bây giờ hắn không có thời gian xử lý Nhật Du Thần.
Nhật Du Thần không đến Thiên Đình tìm người xử lý Hắc Long, vậy thì bàn tay lớn vừa mới phá vỡ hư không là tay ai?
Vẻ mặt Hạo Thiên Khuyển cũng đầy nghiêm trọng nói:
-Sợ là việc này cũng không đơn giản như thế… ta đi tìm nhị gia, nếu như có tin tức của con thỏ chết kia, gọi cho ta một tiếng là được.
Nói xong, Hạo Thiên Khuyển chạy đi…
Trù Thần vỗ Chu Bất Hoặc nói:
-Ngươi đi theo hắn đi.
-Ta đi với hắn?
Chu Bất Hoặc không hiểu.
Trù Thần nói:
-Tên chó chết này muốn trốn nợ, đi tìm Nhị Lang Thần đòi tiền, nếu hắn không trở lại ngươi cũng đừng trở về.
Chu Bất Hoặc yên lặng… sau đó nhanh chóng đuổi theo Hạo Thiên Khuyển.
Trù Thần nhanh chóng sửa sang lại y phục, nói với Nhật Du Thần:
-Đã như vậy ta phải tự mình đến Lăng Tiêu Bảo Điện một chuyến.
Nói xong, Trù Thần liền đi…
Nhật Du Thần nghĩ nghĩ nhanh chóng đuổi theo:
-Chờ một chút, Trù Thần, chúng ta cùng đi đi, cần nói gì thì hai người chúng ta nói cho rõ ràng…
-Có chuyện gì thì nói đi! - Trù Thần nói.
Nhật Du Thần hỏi:
-Có thể không báo cáo không?
-Một trăm vạn hồng linh tinh! - Trù Thần nói.
Nhật Du Thần:
-Ngươi ăn cướp à!
Trù Thần nói:
-Ừm, ngươi nói đúng rồi đấy, bây giờ bắt đầu ăn cướp, đưa tiền đây!
Nhật Du Thần:
-Ngươi đừng quá đáng, ta cũng không phải dễ chọc! Làm ta bực mình thì…
Trù Thần chắp tay sau lưng, lạnh nhạt hỏi:
-Thì như thế nào?
Nhật Du Thần hừ hừ nói:
-Ta sẽ trả giá! Ta đưa cho ngươi tối đa là tám mươi vạn hồng linh tinh!
Trù Thần:
-Thành giao!
Nhật Du Thần:
-Ây…
Trong lòng Nhật Du Thần thầm nhủ: “Có phải mình ra giá cao quá rồi không?”
-Sau này đừng làm ăn gì. - Trù Thần giọng quan tâm nói.
-Sao thế?
-Ngươi sẽ tự bán mình.
-…
Hai người vừa đi vừa nói đã đến bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện, chỉ thấy Thái Bạch Kim Tinh đang đâm đầu đi tới, cười nói:
-Ý đồ của hai vị Ngọc Đế đã biết rồi, con Hắc Long kia vốn là Nghiệt Long, chết chưa hết tội. Còn người giết con rồng đó các ngươi cũng không cần hỏi nhiều, chuyện này dừng ở đây thôi, không cần nhắc lại.
Trù Thần, Nhật Du Thần sững sờ, chuyện này là sao đây?
Nhật Du Thần đi lên nói:
-Tinh quân, cái này… có chuyện gì xảy ra sao?
Thái Bạch Kim Tinh cười ha hả đáp:
-Trù Thần chắc là hiểu rõ?
Trù Thần khẽ gật đầu nói:
-Ừm… Biết.
Nói xong Trù Thần liền đi.
Nhật Du Thần còn định nói cái gì, Thái Bạch Kim Tinh đã nói:
-Đi thôi, đừng hỏi nữa, nên làm cái gì thì làm cái đó đi.
-Tinh quân, chuyện trước đó ta bị đánh… - Nhật Du Thần kêu lên.
Thái Bạch Kim Tinh cười ha hả nói:
-Ngọc Đế nói, không cần nương tay.
Nhật Du Thần yên lặng… sau đó xám xịt rời đi.
Ban đêm…
Trong lúc Tần Thọ ngủ mơ thấy hai đội quân đang chiến tranh...
Nói cho đúng là phải thiên về một bên hung hăng chém giết mới đúng.
Một bên là một con Hắc Long… một bên khác lại chỉ có đám quái vật miệng rộng.
Quái vật miệng rộng đuổi theo Hắc Long ép dừng lại rồi cắn loạn, vừa ăn xong một chiếc đầu Hắc Long con quái vật kia sẽ mạnh hơn mấy lần, kỳ lạ chính là con quái vật này dường như không chỉ ăn không no mà còn càng ăn càng đói!
…
Nhìn một lúc, Tần Thọ cũng đói bụng, đói đến mức, Tần Thọ liền tỉnh dậy.
Đôm đốp. . .
Tiếng đốt lửa vang lên...
Tần Thọ mê man mở to mắt nhìn thấy trước mặt có một đống lửa, ngửi một chút thấy được mùi cây hoa quế quan thuộc, xem ra là đốt cây hoa quế...
-Cây hoa quế sao? Ta đang không ở trong tiệm cơm của Trù Thần trên Thiên Đình à?
Tần Thọ đột nhiên ngồi xuống, đầu óc giống như vừa từ trong phim ra, Trù Thần gì đó, Hạo Thiên Khuyển, Chu Bất Hoặc, Hắc Long… Hắc Long lừa hắn đi lấy Long Châu, hắn cầm lấy, sau đó Hắc Long vùng lên, phá được xích sắt.
Xích sắt kia cũng vô cùng lợi hại, siết chặt Hắc Long đến mức phun ra một ngụm máu tươi…
Sau đó Tần Thọ không nhớ gì nữa…
Chỉ là nghe loáng thoáng một tiếng kêu kì dị, giống như cóc nhưng không phải cóc, giống như rồng nhưng không phải rồng…
-Có chuyện gì nhỉ?
Tần Thọ xoa xoa đầu nói thầm:
-Rồng đâu?
-Rồng cái gì mà rồng?
Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tần Thọ ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Ngô Cương hai tay để trần ngồi ở trên kia xoa xoa lưỡi rìu.
-Bạo Long, không đúng, là Hắc Long đâu? - Tần Thọ nói.
Ngô Cương lắc đầu nói:
-Không biết, ngươi từ trên trời rơi xuống, ta vừa vặn nhặt được.
-Cái gì? Ngươi sống đủ rồi, giờ muốn trở thành bữa ăn của Bạo Long sao?
Tần Thọ hoài nghi nhìn Ngô Cương nói:
-Ngươi thật không biết?
Ngô Cương lắc đầu hỏi:
-Ta nên biết cái gì?