Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 225. Gặp lại, nhanh về chịu tang

Chương 225. Gặp lại, nhanh về chịu tang

Tần Thọ cạn lời… lắc đầu nói:

-Quên đi, về nhà.

Tần Thọ phủi mông một cái, nếu là từ chỗ của Trù Thần ra, vậy cũng không cần vội vã trở về, về nhà xem kỹ rồi nói tiếp.

Ngay khi Tần Thọ muốn rời đi thì Ngô Cương ngẩng đầu nói:

-Con thỏ.

-Nói?

-Về sau hạn chế tiếp xúc với sinh linh oán khí…

-Sinh linh oán khí là cái gì? - Vẻ mặt Tần Thọ ngẩn ra.

Ngô Cương nói:

-Máu của sinh linh có cuộc sống nhân quả, hoặc vừa mới chết, có được tu vi nhất định, mở ra linh trí, rõ chưa?

Tần Thọ gật đầu chỗ hiểu chỗ không hiểu, sau đó lại hỏi:

-Tại sao?

Ngô Cương nói:

-Hai lần trước ngươi ngất xỉu, ta đã phân tích qua nguyên nhân, có vẻ như là do món đồ chơi này.

-Lần này ngươi phải cảm thấy may mắn khi người nhặt được ngươi là ta, nếu để người khác nhặt được thì có khả năng ngươi đã bị vặt lông hầm canh rồi.

Tần Thọ nghĩ đến cảnh tượng kia, không khỏi rùng mình một cái, gật đầu nói:

-Được, về sau sẽ không đụng vào nữa.

-Về sau thỏ gia ta đây sẽ chỉ ăn mấy sinh vật bình thường… ừm… hoặc là mấy sinh vật không có linh trí!

Ngô Cương gật đầu nói:

-Đi đi, đoán chừng vị tiên tử nhà ngươi cũng lo lắng rồi.

-Ý gì? - Tần Thọ ngạc nhiên.

Ngô Cương nói:

-Một tháng.

Tần Thọ vừa nghe xong thì lập tức vắt chân lên cổ chạy biến, chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng đâu…

Ngô Cương lắc đầu, vừa định đứng dậy thì phát hiện dưới đất có một cái túi, hắn cầm lên mở ra, sau đó cười:

-Con thỏ chết tiệt này… coi như vẫn còn chút lương tâm!

Sau đó Ngô Cương nghiêm mặt, trên trán bắt đầu xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh, càng lúc càng nhiều, cả người nổi đầy gân xanh… mạch máu lồi ra giống như rồng rắn, một chút ánh lửa lượn lờ qua lại trong cơ thể, cuối cùng tụ lại ở trái tim…

-Mẹ nó…

Ngô Cương che ngực, nghiến răng nghiến lợi rủa thầm, hắn vung rìu chém vào cây hoa quế vương, sau khi chém ra một cái lỗ không to không nhỏ trên thân cây thì lập tức chui vào, cái cây nhanh chóng lành lại, bọc hắn vào trong thân cây…

Sau đó bên trong thân cây bắt đầu xuất hiện từng đốm ánh sáng đỏ, ánh sáng này lượn qua lượn lại trong thân cây như một con rắn…

Cuối cùng những con rắn lửa này tụ lại một chỗ, giống như những sợi xích sắt, trói chặt cây hoa quế vương này…

Bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp của Ngô Cương:

-Viêm Đế chết tiệt, ông đây chỉ hơi dùng một chút sức thôi mà, ngươi con mẹ nó thật phiền!

-Một tháng, mỗi ngày một lần, thật con mẹ nó đủ…



Tần Thọ giống như một cơn gió chạy đến Nguyệt Cung, vừa chạy vừa suy nghĩ, cứ như vầy chạy vào thì nhàm chán quá, hay là vụng trộm trèo tường vào cho Hằng Nga một bất ngờ.

Kết quả hắn còn chưa chạy đến cổng thì đã thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cổng!

Nàng mặc một chiếc váy trắng đứng ở dưới cây quế trước cửa, hoa quế rơi xuống vùi lấp mắt cá chân của nàng…

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tần Thọ cảm thấy chua chua, hắn biết hoa quế rơi nhanh, mỗi ngày đều nhao nhao rơi xuống, gió thổi qua giống như mưa…

Tuy nhiên, nhìn số hoa quế này, sợ phải tích lũy cả tháng mới được như vậy.

Nói cách khác, Hằng Nga đã đứng bất động ở đây đợi một tháng!

Tần Thọ cảm thấy đau lòng, nhanh chóng chạy tới hô lên:

-Nha đầu ngốc!

Cơ thể Hằng Nga khẽ run lên, chiếc cổ giống như bị gỉ sét, chậm rãi quay đầu nhìn sang, vừa quay vừa lẩm bẩm:

-Chậm một chút… chậm một chút… đừng nhanh quá, đỡ cho khi tỉnh lại lại không thấy Ngọc Nhi đâu, đây chắc chắn là mơ… phải không…

Nghe nàng nói như thế, hai mắt Tần thỏ đỏ ửng lên, hắn hét lên:

-Nha đầu ngốc, thật sự là ta!

Khi Hằng Nga nghe thấy những lời này, nàng quay đầu lại, nhìn thấy con thỏ béo mập đang ở đằng xa, nước mắt không kìm chế được mà chảy xuống, nàng cắn chặt môi, mỉm cười…

Tần Thọ cũng cười, sau đó hai mắt trở nên ướt át, Tần Thọ ngẩng đầu lên trời nói:

-Nam tử hán đại trượng phu, không khóc!

Nhưng mà giây tiếp theo, nước mắt hắn vẫn chảy xuống...

Tần Thọ vừa khóc vừa nói:

-Nam tử hán, hán cái mẹ, ngu sao mà không khóc… oa… Muội tử à, ta nhớ nàng muốn chết!

Nói xong, Tần Thọ vồ tới.

Hằng Nga ngồi xổm xuống, kết quả cả người nàng run lên muốn ngã nhào xuống đất, rõ ràng là do nàng đứng quá lâu nên cơ thể hơi cứng đờ, cũng may cơ thể nàng là cơ thể của thần tiên nên rất nhanh đã ổn định lại.

Nàng cúi xuống mà giang hai tay ra, một con thỏ béo mập nhào vào trong lòng Hằng Nga.

Hằng Nga hạnh phúc ôm lấy Tần Thọ.

Không nói gì thừa thãi, chỉ tận hưởng sự yên tĩnh nhàn nhạt khi hai người gặp lại…

Vào khoảnh khắc đó, Tần Thọ có thể cảm nhận được sự lo lắng của Hằng Nga đã được buông xuống, trái tim bị giam giữ lâu nay của nàng cũng từ từ thả lỏng…

Qua một lúc lâu, Tần Thọ ngẩng đầu, Hằng Nga cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, đồng thanh nói:

-Ngọc Nhi [Nha đầu ngốc], em [nàng] gầy…

-Phụt phụt…

Hai người đồng thời phì cười.

Hằng Nga nghịch ngợm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Thọ, nói:

-Mặt của em gầy đi nhiều rồi.

Tần Thọ thì duỗi móng vuốt bóp bóp ngọn đồi của nàng:

-Himalaya cũng biến thành song núi Quế Lâm rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hằng Nga đỏ bừng cả lên, định ném con thỏ này ra ngoài nhưng lại không nỡ, nàng trừng mắt với hắn một cái rồi nói:

-Đừng nghịch ngợm!

Tần Thọ nhe răng nói:

-Được, không nghịch ngợm, vậy… không cho phép nàng khóc.

Hằng Nga khẽ gật đầu nói:

-Ừm… không khóc, trở về là tốt rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, ta đói muốn chết rồi.

-Được, đi ăn cơm, ta cũng đói muốn chết rồi, ta mang cho nàng nhiều đồ ngon lắm! Tất cả đều là linh thú đó! - Tần Thọ kêu lên.

-Thật sao? Em lấy nó ở đâu ra?

Hằng Nga hỏi.

Tần Thọ cười nói:

-Sư phụ cho.

-Sư phụ nào? Văn Khúc tinh quân hay Lỗ Ban đại sư? - Hằng Nga hỏi.

-Không phải, là sư phụ mới, Trù Thần.

Hằng Nga thốt lên:

-Oa… vậy thì chẳng phải sau này chúng ta sẽ có đồ ăn ngon ăn sao?

-Chắc chắn rồi! Sư phụ ta rất hào phóng, thích linh thú nào thì cứ việc lấy! - Tần Thọ kiêu ngạo nói.

Hằng Nga lại thốt lên:

-Oa… sướng quá!

Tần Thọ phát hiện Hằng Nga có vẻ như là một người thích ăn… nhưng mà hắn cũng thích ăn!

Hai người bước vào sân, Hằng Nga như một cô vợ nhỏ cần mẫn đợi chồng về, cần mẫn cầm khăn chuẩn bị lau bàn…
Nhìn một lớp bụi dày đặc trên bàn, Tần Thọ biết cả tháng nay Hằng Nga không có ăn gì, tuy rằng thần tiên có thể tự hấp thu nguyên khí trời đất, không nhất thiết phải ăn uống.

Nhịn đói một tháng cũng chả có làm sao, nhưng mà nơi này là Nguyệt Cung, nguyên khí ở Nguyệt Cung rất mong manh, tiên thể không thể hấp thu được tý nguyên khí gì, cho nên việc ăn uống là rất quan trọng.

Nhịn đói cả một tháng, đến cả người sắt cũng không chịu nổi!

Tần Thọ vội vàng đi tới, cướp lấy cái khăn của nàng:

-Đây là công việc của thú cưng, nha đầu ngốc như nàng tranh làm cái gì? Ngồi một bên uống trà xem sách đi…

Sau đó Tần Thọ mặc kệ phản ứng của Hằng Nga như thế nào, hắn bắt đầu nhanh chóng lau bàn.

Thật ra nếu Tần Thọ muốn làm, hắn chỉ cần hơi động ý nghĩ một chút thôi là có thể biến tất cả những bụi bẩn trên bàn thành các nguyên tố khác nhau, chuyện này có thể xử lý nhanh gọn.

Nhưng mà hắn vẫn thích cuộc sống nhỏ ấm áp thuộc về hai người…

Sau khi lau bàn xong, hắn thắp nến, sau đó bắt đầu làm thịt kho tàu, sườn kho, cá dấm đường đỏ, đầu cá kho tiêu…

Từng đĩa thức ăn được bày lên bàn, sau khi sắp xong bát đũa.. đột nhiên hắn phát hiện thiếu thiếu cái gì đó, thế là hắn chạy đến cây hoa quế hái hoa quế.

Đúng lúc này bên ngoài Nguyệt Cung vang lên tiếng kèn trống đám ma, có thể thấy từng bó tiền lớn được ném từ trên trời xuống, trông giống như nhưng những bông tuyết to đang rơi xuống… có thể thấy người tổ chức tang sự rất hào phóng.

Lúc này Tần Thọ mới sững sờ:

-Đám tang? Nguyệt Cung này ngoại trừ hai người chúng ta thì chỉ có thêm một vị lão phu, làm gì có người ngoài nào?

Lúc này có người gõ cửa.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất