Chương 52: Thấy rõ ràng con thỏ ra hiệu
Hạo Thiên khuyển cùng Thanh Sư lập tức đen mặt...
Con thỏ ha ha cười nói:
-Ta không nói! Ha ha...
Sắc mặt hai con hàng này vừa mới hơi tốt hơn một chút thì con thỏ lại tiếp tục cười nói:
-Ta đã nói là ta không nói sư cẩu phối thì ta tuyệt đối sẽ không nói sư cẩu phối nữa!
Mặt Hạo Thiên Khuyển càng đen hơn, mặt Thanh Sư cũng càng xanh...
Hai tên Tiên quan nín cười đến sắp chết, sau đó nhìn nhau, đều thấy được ý tứ trong mắt đối phương, Tết Trung Nguyên là thời gian thịnh hội, khắp chốn mừng vui, cửa âm phủ mở rộng, phổ độ oan hồn. Cũng là lúc phàm nhân ở thế gian tế tổ, thiên địa một mảnh vui mừng. Lúc này bọn họ đi cáo trạng chẳng khác gì là thêm xúi quẩy, cho nên hai người nói là báo cáo, cũng chỉ là nói mà thôi.
Huống chi, nếu muốn luận năng lực và năng lượng, Hạo Thiên Khuyển và Thanh Sư kia đều không phải nhân vật mà bọn họ có thể chọc nổi. Bọn họ chỉ là đám Tiên quan nho nhỏ, thật sự làm hai đại lão này phát bực thì chưa chắc bọn họ sẽ được sống tốt...
Còn nữa, trước mắt đùa giỡn cũng chỉ là việc nhỏ, một khi báo cáo lên thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ phiền phức.
Thứ bọn họ muốn chỉ là hiện trường ổn định trật tự mà thôi.
Bây giờ, đã có cái con thỏ này làm lý do thoái thác, hai người bọn họ cũng sẽ không vội.
Thế là, Tiên quan Giáp nói:
-Đã như vậy, con thỏ, ngươi đến nói một chút, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Tiên quan Ất lập tức nói bổ sung:
-Chuyện sư cẩu phối thì đừng nói nữa, chúng ta thấy rồi.
Kết quả là Tần Thọ lập tức chỉ vào Tiên quan Ất, hét lớn:
-Xem đi! Không phải ta nói! Là hắn nói!
Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển thật muốn đánh chết cái con thỏ thối này... Thế nhưng vẫn nhịn được.
-Được rồi, con thỏ, ngươi nói một chút tình huống vừa rồi đi. - Tiên quan Giáp vừa nói, một bên ra hiệu Tiên quan Ất đừng đề cập đến sư cẩu phối, nếu không hai đại lão kia thật sự muốn bạo phát.
Tiên quan Ất không lên tiếng nữa...
Đám người đồng loạt nhìn về phía con thỏ to mọng say khướt kia.
Kết quả là cái con thỏ chết tiệt đó lại đứng giơ móng vuốt tại chỗ, mặt cười cười, răng cửa lớn lộ ra bên ngoài, lấp lánh lấp lánh dưới ánh mặt trời... Nhưng là, hắn lại không nói lời nào!
-Sao hắn lại không nói lời nào thế?
-Ngươi nói đi xem nào!
-Cái con thỏ chết tiệt này đang làm gì?
-Đúng thế… mau nói đi!
Một đám yêu quái nghị luận ầm ĩ ở bên kia, chờ đỏ ngầu cả mắt, cổ to ra, đoán chừng, nếu như không phải có hai gã Tiên quan ở đây thì bọn hắn lập tức cầm vũ khí đi hầm con thỏ rồi.
Đáng tiếc, con thỏ kia vẫn cứ đứng ở đó không lên tiếng!
Hai Tiên quan nhíu mày, nhưng cũng không có ý thúc giục.
Sắc mặt Hạo Thiên Khuyển và Thanh Sư thì thay đổi liên tục. Đúng như là hai gã Tiên quan nghĩ, mặc dù vừa rồi đánh nhau có hơi phiền phức, nhưng đối với hai người bọn họ lại cũng không phải phiền phức lớn bao nhiêu. Dù sao thì chủ nhân của Hạo Thiên Khuyển là Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân, bản thân Nhị Lang Thần kiệt ngạo bất tuần, nghe điều không nghe tuyên, sống một mình ở Quán Giang Khẩu, mình qua cuộc sống của mình, nếu Ngọc Đế muốn phạt Hạo Thiên Khuyển mà Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân không đồng ý thì Ngọc Đế cũng sẽ không làm khó hắn quá nhiều.
Chủ nhân của Thanh Sư đến từ Phật môn, còn là cao tầng ở Phật môn, Phật môn luôn luôn bao che. Ngọc Đế cũng không thể không nể mặt Phật môn mà một đao chém hắn...
Sở dĩ chịu thua, chỉ là không muốn làm mất mặt chủ nhân nhà mình ở trên thịnh hội này mà thôi. Có đôi khi, mặt mũi của thần tiên còn quan trọng hơn tính mệnh của bọn họ. Chuyện hôm nay, nếu kéo bọn họ ra ngoài công khai xử lý tội lỗi thì mặt mũi của hai người chủ nhân đều vứt sạch.
Trở về, hơn phân nửa là hai bọn họ còn bị đánh thảm hại hơn...
Thế là, cả hai đều ký thác hi vọng vào trên người con thỏ này. Thế nhưng làm sao mà nãy giờ cái con thỏ chết tiệt này không nói gì, đột nhiên câm sao?
Đúng lúc hai người nhìn sang thì thấy kia con thỏ đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía Tiên quan, đối diện với bọn họ, sau đó nháy mắt loạn xạ lên ra hiệu, còn duỗi cái móng vuốt nhỏ múp míp ra...
-Hắn đang làm gì? - Hạo Thiên Khuyển truyền âm hỏi Thanh Sư.
Thanh Sư lắc đầu:
-Không biết, hình như móng vuốt của hắn đang động.
-Nhìn kỹ một chút... Giống như là ngón trỏ với ngón cái đang không ngừng xoa động, lại hình như không phải, móng vuốt của con thỏ này quá mập, thấy không rõ. - Hạo Thiên khuyển nói.
Thanh Sư nghe xong, mặt đen xì:
-Vậy được rồi, ngón trỏ ngón cái xoa xoa vào nhau, đây không phải là ký hiệu đòi tiền thì là cái gì. Cái con thỏ chết tiệt này đang doạ dẫm chúng ta!
Hạo Thiên khuyển nghe xong, tròng mắt suýt chút nữa trừng ra ngoài, lại có người dám bẫy bọn hắn? Đây là ăn gan hùm mật báo rồi phải không?
Hai tên gia hỏa ngây ra... Nhưng là không thể không thừa nhận, có vẻ như lúc này cái con thỏ kia thật sự có vốn liếng để dọa dẫm!
-Con thỏ, ngươi dám đòi tiền chúng ta? Ngươi có tin là ra khỏi cánh cửa này ta lập tức nấu ngươi lên hay không? - Hạo Thiên Khuyển mặt âm trầm truyền âm nói.
Tần Thọ không biết truyền âm, nhưng cũng biết có một số chuyện không thể nói ra, vì vậy tiếp tục xoa ngón tay, ý tứ rất rõ ràng, không trả tiền thì không nói lời nào!
Rõ ràng Thanh Sư suy nghĩ nhiều hơn Hạo Thiên Khuyển, thấy Tần Thọ không lên tiếng thì lập tức truyền âm nói:
-Bổn vương truyền cho ngươi một môn truyền âm chi thuật, ngươi giúp chúng ta nói chuyện, như thế nào?
Tần Thọ nghe xong, con mắt lập tức sáng lên, mặc dù uống say, nhưng đầu óc vẫn giữ được thanh tỉnh, nghe được đồ tốt, vẫn gật gật đầu theo bản năng.
Tần Thọ không nói lời nào, Thanh Sư cũng không có cách nào, dứt khoát dạy trước rồi nói.
Sau một khắc, trong đầu Tần Thọ có thêm một đoạn khẩu quyết và pháp quyết vận dụng nguyên khí truyền âm.
Đây không phải cái đại thần thông gì mà chỉ là loại tiểu kỹ xảo vận dụng, cho nên Tần Thọ chỉ nhìn một lần là hiểu rõ nguyên lý. Sau đó hắn liền học được. Kết quả là vừa vận chuyển nguyên khí, hơi rượu trong đầu lập tức bị tách ra, Tần Thọ cũng thanh tỉnh lại. Vừa nghĩ tới hành vi vừa rồi của mình thì chính Tần Thọ cũng lau vệt mồ hôi. Trong lòng mắng to: Cái rượu này của Thiên Đình ghê gớm thật, uống thì thoải mái mà say thì thật muốn mệnh!
Thế nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không biết đảo ngược thời gian, chỉ có thể phát triển tiếp. Thế là con thỏ chết tiệt không sợ bỏng nước sôi, tinh thần kiên trì lên!
-Đừng làm ta sợ, lỡ hù dọa ta sợ thì ta không còn giữ được miệng, sẽ nói lung tung lời nói thật. - Giọng nói của Tần Thọ vang lên trong đầu Hạo Thiên Khuyển và Thanh Sư.
Hai con hàng này nghe xong, lập tức phát hỏa, quả nhiên là doạ dẫm! Đồng thời hai người cũng nghe được, căn bản con thỏ chết tiệt này không hề say, vừa rồi chắc chắn là nó giả vờ!
Đang nghĩ thì thấy miệng con thỏ động động, giống như nói tới ba chữ sư cẩu phối… trong lòng bọn hắn hận...
Hạo Thiên Khuyển truyền âm hừ hừ nói:
-Ngươi muốn làm cái gì? Thật sự cho là chúng ta không dám giết ngươi?
Tần Thọ nhếch miệng cười một cái, cũng truyền âm lại:
-Không làm gì, xem ra Thanh Sư đại lão chính là người tốt, cho nên coi như xong, không cần đồ gì của hắn nữa. Hạo Thiên Khuyển đại lão, ngươi xem đi, ngay cả truyền âm ta cũng không biết, có phải ngài cũng nên dạy ta chút ít tiên pháp hay không? Không cần phải cao thâm, đằng vân giá vũ cái gì thôi là được.
Hạo Thiên Khuyển vốn cho rằng Tần Thọ sẽ giở công phu sư tử ngoạm, muốn cái pháp bảo hoặc là công pháp ghê gớm gì, kết quả nghe xong chỉ là muốn loại hình pháp thuật đằng vân giá vũ cơ bản nhất, lập tức nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nghe xong, cái này con thỏ chết tiệt này nói Thanh Sư tốt, vậy không phải là nói hắn không tốt sao?
Hạo Thiên Khuyển rất khó chịu!
Hao Thiên Khuyển thì khó chịu, Thanh Sư thì sướng rồi, vui vẻ cười ha ha nói:
-Hạo Thiên Khuyển, thấy không, cái gì gọi là nhân phẩm! Đây chính là nhân phẩm!