Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 53: Người đẹp trai đến chỗ nào cũng tỏa sáng

Chương 53: Người đẹp trai đến chỗ nào cũng tỏa sáng

Hạo Thiên Khuyển biệt khuất, không biết nói gì cho phải.

Lúc này con thỏ nhàn nhạt mở miệng:

-Thanh Sư đại lão, trước đó không phải ngươi nói chỉ cần làm cho ngươi cười thì ngươi sẽ cho ta cái Thanh Sơn Ấn kia sao. A, ngươi nhìn xem, ngươi vừa mới cười đấy.

Vốn dĩ Thanh Sư đang cười sảng khoái, trong nháy mắt biểu lộ cứng ngắc lại...

Hạo Thiên Khuyển nghe xong, lập tức vui vẻ:

-Ha ha... Đúng đúng đúng, cái con hàng này vừa cười! Con thỏ, làm cho gọn gàng vào!

Tần Thọ tỏ vẻ ngây thơ, dáng vẻ hết sức thuần chân nói:

-Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, ta thật không có ý khác.

Lúc này nghe nói như thế, đồ đần mới tin con thỏ này không có ý nghĩ khác, rõ ràng chính là đào một cái hố!

Sắc mặt Thanh Sư thay đổi liên tục nói:

-Con thỏ, trước đó ta cũng đã nói, ngươi cầm được ngọn núi kia của ta thì mặc ngươi lấy, nếu cầm không được, hừ hừ...

Tần Thọ hỏi lại:

-Làm sao cầm được thì là của ta có phải hay không? Để ở trong bụng cũng được phải không?

-Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, bổn vương mặc kệ ngươi cầm bằng cách nào! - Thanh Sư nói.

Tần Thọ đáp:

-Đa tạ Thanh Sư đại lão, còn xin Hạo Thiên Khuyển đại lão làm chứng.

Hạo Thiên Khuyển vốn cho là chính mình phải ăn thiệt thòi, cũng chính là mình bị hố, trong lòng còn cảm thấy biệt khuất. Bây giờ xem xét, hắn chỉ phải đưa ra cái đằng vân giá vũ rách nát, còn cái mà Thanh Sư mất đi là pháp bảo thật sự!

Nội tâm Hạo Thiên Khuyển lập tức cân bằng lại, vui vẻ trên nỗi đau của người khác... Thế là vỗ ngực nói:

-Ta làm chứng cho ngươi! Nếu như hắn không thừa nhận, ta giúp ngươi truyền bá chuyện này tới toàn bộ Thiên Đình, để hắn hoàn toàn nổi danh! Đi, ngươi muốn cái gì cũng cho ngươi, mau nói đi.

Tần Thọ nói:

-Ta biết hai vị đại lão đều là người tốt, vốn là muốn học hai môn Tiên pháp phổ thông của hai vị đại lão, không ngờ hai vị lại là người tốt như vậy, cái gì ta cũng không cần, thôi an tâm làm nhân chứng vậy. Thế nhưng, ta có chút sợ hãi nếu như hai vị đại lão tức giận rồi về sau đánh chết ta thì ta làm sao... Thật lo lắng quá...

-Ngươi đừng quá phận! - Thanh Sư mặt đen lại nói.

Tần Thọ ra vẻ ngây thơ sợ sệt nói:

-Xong, một khi ta bị sợ, có thể sẽ đi nói lung tung, tỷ như giống thế này…

-Hai vị Tiên quan, tình huống vừa rồi là như này… - Tần Thọ lập tức quay người, nói với hai gã Tiên quan.

Tần Thọ đột nhiên mở miệng nói chuyện, đồng thời trước đó còn nói một câu như vậy, tâm Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển đều run lên, trong lòng tự nhủ không lẽ cái con thỏ chết tiệt này sẽ đi làm loạn thật?

Bởi vì cái gọi là, chân trần không sợ mang giày nên bọn họ thật sợ con thỏ nói lung tung...

Thế là Hạo Thiên Khuyển tranh thủ thời gian truyền âm cho Thanh Sư:

-Còn không mau thề.

Thanh Sư hết sức không cam lòng, truyền âm cho Tần Thọ thề:

-Chuyện hôm nay, bổn vương tuyệt đối không làm khó dễ cái con thỏ này, nếu như vi phạm lời thề, trời tru đất diệt.

Hạo Thiên Khuyển vui vẻ nói với con thỏ:

-Được rồi.

Con thỏ liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện...

Hạo Thiên Khuyển sững sờ, không rõ ý gì.

Thanh Sư hừ hừ nói:

-Thất thần làm gì đến lượt ngươi thề!

-Ta... Mẹ nó… - Hạo Thiên Khuyển không nghĩ tới mình cũng phải thề, sau khi mắng một câu thì cũng thề theo.

Phát xong lời thề, Tần Thọ cười, vội vàng nói với hai gã Tiên quan:

-Hai vị đại nhân, chuyện là như thế này. Sau khi ta đến đây, Thanh Sư đại nhân cảm thấy ta có tài, thế là để ta hát một bài nghe. Tiếng ca của ta rất tốt, hát hát một lát đã làm tất cả mọi người đều hưng phấn, liền xuống tràng, hạ trận khiêu vũ. Kết quả là càng nhảy càng vui vẻ… khó tránh khỏi động tác tiêu chuẩn có chút lớn. Đúng rồi, hai vị đại nhân, các người có nuôi qua chó mèo chưa?

Hai gã Tiên quan lắc đầu theo bản năng, bọn hắn đều là người làm công của Thiên Đình, mỗi ngày 24 giờ đều đi làm, làm sao có thời gian nuôi chó mèo chứ.

Tần Thọ nói:

-Vậy thì khó trách hai vị Tiên quan đại nhân không hiểu, người nuôi qua chó mèo nhất định sẽ biết, mèo và chó là oan gia, chỉ cần hai loại động vật ở gần nhau, tất nhiên là sẽ cãi nhau ầm ĩ, lăn lăn lộn lộn, ngươi sờ ta, ta sờ ngươi, ngươi hôn ta, ta hôn ngươi, ngươi cưỡi ta, ta cưỡi ngươi, các loại tư thế kỳ hoa đặc sắc... Ách, sao sắc mặt của các ngươi đều khó coi như vậy. Ta nói còn chưa phải là quá tỉ mỉ.

Hai gã Tiên quan vội ho một tiếng không nói chuyện.

Mặt Thanh Sư xanh như tàu lá, mặt Hạo Thiên Khuyển đen như mực, so với màu đen trước đó còn đen ra một cái cấp độ mới!

-Con thỏ, nói điểm chính.

Tiên quan Giáp cố nén cười, bất đắc dĩ nhắc nhở.

Tần Thọ nói:

-Đúng, nói điểm chính. Trọng điểm chính là, mèo và chó ở chung, đánh nhau chính là chơi đùa, đây là phương thức giao lưu đặc biệt của bọn họ. Các ngươi nhìn kia kìa, Thanh Sư đại lão là sư tử, nhưng nếu phân loại ra, không phải liền là con mèo to sao, còn Hạo Thiên Khuyển đại lão... ách, không cần ta nói nữa đi.

Hai Tiên quan gật đầu theo bản năng...

Hạo Thiên Khuyển truyền âm nói với Thanh Sư:

-Ngươi cảm thấy con thỏ này làm món gì thì ngon?

Thanh Sư:

-Lột da, cạo xương, rút gân, băm cho chó ăn.

-Con mẹ ngươi! - Hạo Thiên Khuyển nghe xong, lập tức phát hỏa! Mặc dù hắn là chó, nhưng hắn chính là Hạo Thiên Khuyển, là thần tiên! Thế nhưng hiện tại, hắn vừa nghe đến cái chữ 'chó' này, làm sao lại không thể ép được lửa giận đây?

Thanh Sư liếc hắn một cái nói:

-Ngươi chính là chó, còn không thừa nhận?

Hạo Thiên Khuyển nhe răng liệt miệng mà nói:

-Con mèo chết bằm!

-Chó chết!

-Mèo chết!

...

Tần Thọ không biết phía trên kia hai con mèo to và đại cẩu bắt đầu khai chiến, nước miếng còn đang văng tung tóe nói:

-Cho nên ấy à, hai vị đại lão vừa rồi thật sự không phải là đang đánh nhau, chỉ là đang ăn mừng mà thôi.

-Chúc mừng cái gì? - Tiên quan Ất nhịn không được hỏi.

Tần Thọ chững chạc đàng hoàng mà nói:

-Cái này nói rất dài dòng, đến, mọi người ngồi xuống nói.

Nói xong, Tần Thọ cũng mặc kệ người khác có ngồi xuống hay không, dù sao chính hắn cứ ngồi xuống trước, chiếm lĩnh vị trí bàn ghế nhỏ, sau đó uống chút rượu, trong sự đỏ mắt của một đám đại yêu quái, ý vị thâm trường phun ra một ngụm tửu khí, nói:

-Ài... Có đôi khi, người đẹp trai đến chỗ nào cũng tỏa sáng.

Đám người nheo mắt lại, nhịn xuống dục vọng muốn đánh chết con thỏ.

Tần Thọ tiếp tục nói:

-Khi ta đi tới, bởi vì nguyên nhân ta quá đẹp, hai vị đại lão đều cảm thấy ta là bậc thiên tài có thể bồi dưỡng, liền để ta biểu hiện một chút tài năng. Thế nhưng là sau khi ta hát một bài, ai biết ta chỉ vừa mới mở cuống họng, toàn trường đều bị trấn trụ! Tiếng ca duyên dáng, đốt lên sự kích thích bên trong tất cả mọi người, nhịn không được đều nhảy ra khiêu vũ... Mọi người đều chơi này. Hai vị đại lão cũng chơi này, rồi ôm lấy nhau mà nhảy rùm beng lên. Những người khác cũng tự nhiên chơi theo... Cho nên, như hai vị vừa mới nhìn thấy, chỉ là chơi mà thôi, thật sự không phải đánh nhau.

Hai gã Tiên quan dùng một loại ánh mắt kiểu chỉ có ngu xuẩn mới đi tin ngươi dành cho Tần Thọ.

Tần Thọ buông tay nói:

-Không tin, ngươi hỏi bọn họ.

Tần Thọ ngửa đầu nhìn về phía đám yêu quái hung thần ác sát.

Đám yêu quái thì có thể nói cái gì theo bản năng nhìn về phía Hạo Thiên Khuyển và Thanh Sư.

Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển còn có thể nói cái gì, nắm lỗ mũi, mặt dạn mày dày, cực kỳ không tình nguyện ừ hử một tiếng, gật gật đầu.

Thế là đám yêu quái đều gật đầu theo...

Cho dù hai gã Tiên quan không thể nào tiếp thu được mấy lời nói nhảm của Tần Thọ, nhưng là bọn họ vốn chính là tìm sườn núi để xuống lừa, cho nên, tự nhiên cũng sẽ không truy đến cùng, chỉ cần có cái lý do là được rồi.

Thế nhưng Tiên quan Ất vẫn là hiếu kỳ hỏi một câu:

-Ngươi hát bài gì mà có uy lực như vậy? Cũng hát cho chúng ta nghe một chút thử xem.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất