Chương 56: Bệnh của con thỏ.
Tần Thọ phát hiện, hình như bịt tai thật sự vô dụng… bất đắc dĩ đành hỏi:
-Lão đại, lão ăn thịt chó thì lão cứ đi ăn thịt chó đi… lão tìm ta làm gì? Ta chỉ là một con thỏ mà thôi...
Tê Giác Tinh cười hê hê nói:
-Ta nói này, ngươi là con thỏ không tầm thường, có thể giúp ích rất nhiều. Hơn nữa, khi ta vừa mới nhìn bộ dạng ngươi ăn cái gì, thì nó sẽ khiến ta nghĩ tới ta khi còn bé. Vì vậy, ta chỉ hận vì đã gặp nhau quá muộn...
Tần Thọ nhìn biểu cảm chân thành trên khuôn mặt Tê Giác Tinh, trong lòng tràn đầy khinh bỉ, con hàng này vừa nhìn chính là mặt mũi tràn đầy dữ tợn, không phải loại gì tốt! Tin hắn mới có quỷ! "Hận gặp nhau muộn"? Khốn thật "Muốn tìm bát" ăn ông đây mới là thật!
Tê Giác Tinh thấy Tần Thọ không lên tiếng, nói tiếp:
-Ai nha, thỏ à, ta đã nói với ngươi rồi, mùi vị của thịt chó này… Có câu nói thịt chó cuộn ba lần, thần tiên cũng đứng không vững. Cái loại mỹ vị này, tìm trên trời dưới đất cũng khó…Huống chi, thịt chó còn phân ra mấy loại, loại thịt chó đỉnh cấp này thì cũng chỉ có một con trước mắt mà thôi. Ăn một miếng không lỗ... Hơn nữa, con chó này hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, mỗi ngày rèn luyện thân thể, nguyên khí bên trong thân thể vô cùng dồi dào, ăn một miếng, chắc chắn đại bổ!
Tần Thọ nhìn bộ dạng Tê Giác Tinh chùi nước miếng không ngừng thì bó tay… đến bây giờ Thiên Đình vẫn còn có loại mặt hàng này! Ngọc Đế mù sao? Chẳng qua nghe đến câu ăn một miếng đại bổ thì khiến cho con thỏ có chút động lòng, nhưng động lòng không có nghĩa là nó sẽ đi tìm đường chết.
Tần Thọ nói:
-Ngươi muốn ăn thịt chó, tự mình ra tay không phải là xong rồi sao, cần gì cứ nhất định phải lôi kéo ta chứ?
Hỏi xong, đột nhiên Tần Thọ giật mình một cái, theo bản năng nhìn về phía Hạo Thiên Khuyển, nếu hắn nhớ không lầm, hình như Hạo Thiên Khuyển bị thương một chân... Chẳng lẽ?
Dường như Tê Giác Tinh biết rõ Tần Thọ đang suy nghĩ cái gì, nên cười khà khà nói:
-Ta thử rồi, lần trước suýt nữa thành công… Aiz, đáng tiếc cái nồi đã xong nguyên liệu kia của ta lại thiếu một phần thịt ngon.
Tần Thọ nghe xong, bị dọa tới lông dựng hết cả lên.
Tuy rằng Tần Thọ có thể làm, nhưng mà hắn làm có chừng mực, gài ngươi chút pháp bảo rách nát không quan trọng, mấy cái thần thông nát ngoài đường mà thôi… Loại chuyện này, đối với rất nhiều vị tiên mà nói, hoàn toàn không được xem là chuyện gì. Chưa đạt đến mức độ huyết hải thâm thù…
Nhưng mà chuyện làm ăn của Tê Giác Tinh thật đáng sợ, thật sự để cho hắn thành công thì có lẽ có thịt chó ngon để ăn… nhưng mà còn mạng để ăn không thì khó mà nói được!
Hắn chỉ xem Nhị Lang Thần là đồ trang trí thôi đấy à?
Đồng thời, Tần Thọ cũng càng thêm dám chắc, Tê Giác Tinh này tuyệt đối không phải người bình thường, nếu không tuyệt đối không dám có suy nghĩ gì với Hạo Thiên Khuyển! Về phần tìm hắn hỗ trợ? Tám phần là sợ thịt chó không đủ ăn, chuẩn bị nhét thêm một ít thịt con thỏ vào, trộn lên ăn...
Vì vậy Tần Thọ quyết đoán ra quyết định, lần lội nước này tuyệt đối không thể chạm vào, nếu không chính là chết trong im lặng rồi!
Vì vậy Tần Thọ quyết đoán giả ngu, ra vẻ đáng yêu, ngu ngơ nhìn Tê Giác tinh hỏi:
-Ngươi nói cái gì?
Tê Giác Tinh sững sờ, nói:
-Ta nói cái gì, ngươi không biết?
Tần Thọ nghiêng đầu, ngây ngô đáng yêu hỏi:
-Ngươi vừa nói cái gì cơ?
Tê Giác Tinh nhìn chằm chằm vào Tần Thọ hỏi:
-Ngươi giả ngu?
Tần Thọ ngây ngô đáng yêu hồi đáp:
-Ngu là cái gì? Thế nào là giả bộ vậy?
Tê Giác Tinh: "..."
Tê Giác Tinh nhìn con thỏ trước mắt đột nhiên trở nên ngốc nghếch đáng yêu, hé mắt nói:
-Con thỏ con, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi đã biết kế hoạch của bổn vương. Nếu ngươi không giúp ta... Ừm, bổn vương sẽ không để bụng việc hầm cách thủy một nồi nước canh thỏ để uống tiếp đâu.
Tần Thọ nghe xong, mặt lập tức đen, hình như con hàng này quyết định được hắn...
Hắn cũng không phải là Hạo Thiên Khuyển, có người làm chỗ dựa, hơn nữa có người làm chỗ dựa còn được nhớ kỹ, e rằng… nếu như hắn bị nhớ thương, đoán chừng thật sự sẽ thảm rồi.
Tần Thọ nhìn Tê Giác Tinh, hỏi:
-Giúp ngươi cũng được, nhưng mà, thứ mà ngươi nói cho ta biết nhất định phải giá trị cỡ này.
Tê Giác Tinh cười he he nói:
-Ta đây nói cho ngươi biết một việc trước, chính ngươi tự suy nghĩ cho kỹ.
Ánh mắt Tần Thọ sáng lên hỏi:
-Chuyện gì?
Tê Giác Tinh nói:
-Ngươi cho rằng nguyên khí của ngươi thiếu hụt, chỉ đơn giản là do không đủ nguyên khí thôi hay sao?
Tần Thọ ngạc nhiên...
Tê Giác tinh tiếp tục nói:
-Bất cứ nguyên khí thiếu hụt tới mức nào, thì chỉ cần ném tới nơi có nguyên khí sung túc, hoặc là bổ sung lượng nguyên khí lớn là có thể chữa lành. Nhưng mà, ngươi ăn nhiều pháp bảo như vậy, có tác dụng sao?
Trên ót Tần Thọ bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh, nếu như không phải dựa vào ăn nguyên khí để chữa bệnh, vậy… hắn nên làm thế nào để tự cứu?
Tê Giác Tinh lại gần rồi nói:
-Ngươi có phát hiện thân thể của ngươi trái lại không phải vì ngươi nuốt nguyên khí rồi thay đổi tốt hơn, mà là lúc ngươi đang gặp rắc rối mới trở nên càng ngày càng tốt hơn không.
Tần Thọ nghe nói như thế, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hỏi:
-Là có ý gì?
-Ý gì? Ha ha... Tự bản thân ngươi đi cảm nhận đi.
Tê Giác Tinh cười thần bí.
Tần Thọ ngờ vực nhìn Tê Giác Tinh nói:
-Gặp rắc rối, thân thể của ta sẽ trở nên tốt hơn? Ngươi cảm thấy ta sẽ tin lý luận này của ngươi sao?
Tê Giác Tinh nói:
-Tin hay không, ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?
Tần Thọ hé mắt.
Đột nhiên chỉ vào phía sau lưng Tê Giác Tinh nói:
-Hạo Thiên Khuyển đến kìa.
Tê Giác Tinh quay đầu lại nhìn theo bản năng, Tần Thọ bưng chén đĩa lên đập vào sau gáy Tê Giác Tinh đến ầm một tiếng!
Tê Giác Tinh sửng sốt một chút, sau đó lập tức nổi giận...
Nhưng chỉ thấy cái con thỏ kia nhếch miệng với lão cười nói:
-Nghe lời ngươi, thử xem mà thôi... Đừng nóng giận.
Tê Giác Tinh nghe thế, càng thêm tức giận… Bảo ngươi thử xem là tìm người khác thử, ngươi đánh ta làm gì?
Tần Thọ nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Tê Giác Tinh, vội vàng cảm nhận một chút biến hóa trong cơ thể. Ban đầu hắn cho rằng Tê Giác Tinh chỉ lừa gạt hắn, nhưng mà lúc này đây, sau khi hắn cẩn thận quan sát trong cơ thể, hắn kinh ngạc phát hiện, một đường hắc khí tiến vào trong cơ thể, sau đó bị tất cả tế bào hấp thu!
Tiếp đó, hắn kinh ngạc phát hiện, tốc độ hấp thu nguyên khí của thân thể hắn thấp xuống một chút... Mặc dù chỉ là một chút, nhưng mà Tần Thọ loáng thoáng đã hiểu ra cái gì.
Tê Giác Tinh nhìn thấy vẻ ngu ngơ của Tần Thọ, biết Tần Thọ đã thấy được thứ nên thấy rồi.
Vì vậy Tê Giác Tinh nói:
-Muốn sống sót, hai con đường, một cái là không ngừng ăn các loại đồ vật dồi dào nguyên khí. Nhưng mà bảo bối giữa thiên địa đều là vật có chủ, thân thể của ngươi cũng là dạ dày vương, hơn nữa sẽ càng ngày càng tham ăn, vì vậy... Nếu như đi theo con đường này, đường ra duy nhất của ngươi chính là không ngừng cướp bóc, sau đó bị đánh chết. Con đường thứ hai, chính là phải học được điều khiển nhục thể của ngươi ngậm miệng. Nếu không, bọn họ sẽ ăn ngươi.
Tần Thọ buồn bực hỏi:
-Thế nhưng, ta vẫn nghĩ không ra, người khác tức giận sao có thể ảnh hưởng đến ta?
Tê Giác tinh cười ha ha nói:
-Thật ra đạo lý rất đơn giản, vì cái gì mà rất nhiều người đều nói tu tiên là sẽ phải vứt bỏ thất tình lục dục hả? Tuy rằng đây là một thuyết pháp sai lầm, nhưng mà không thể không nói, đây cũng là một loại đường tắt. Tu hành, là làm chuyện nghịch thiên, tuy rằng không đến mức bị lão thiên gia vả một cái tát chết, nhưng cũng phải thận trọng từng bước, chú ý cẩn thận. Cái cẩn thận này, không phải cẩn thận lão thiên gia, mà là nhân quả. Ví dụ như ngươi đã nhận được một quyển công pháp tu tiên, khi bắt đầu tu luyện, là một con đường bằng phẳng đã trải ở trước mặt ngươi rồi.