Chương 55: Con tê giác này có vấn đề
-Đại ca Hạo Thiên Khuyển, đại ca nói xem đây là giống thỏ gì vậy? Sao nó lại ăn được pháp bảo. Một con tiên hạc hỏi Hạo Thiên Khuyển.
Hạo Thiên Khuyển nghi hoặc nhìn Tần Thọ, lắc đầu:
-Không biết, chưa từng gặp con thỏ nào mà mạnh, mà tiện như vậy…
Thấy mọi người đã đi hết rồi, Tần Thọ cười với vẻ đắc thắng, nhưng điều hắn hơi băn khoăn là sao nguyên khí của ngọn núi này lại ít hơn cả cái đai lưng của Ngô Cương.
Vừa nuốt cái đai lưng của Ngô Cương vào bụng hắn đã thấy tràn đầy nguyên khí, dần dần hồi sức lại như vừa trở về từ cõi chết vậy.
Còn pháp bảo này ăn vào chỉ thấy đầy bụng nhưng còn muốn chữa bệnh thì không thể.
-Ta cũng đã hết sức mình rồi, lừa nhiều bảo bối đến như vậy mà cũng chẳng thể khỏi bệnh được. Rốt cuộc đây là bệnh gì vậy… Tần Thọ nhìn lên trời thở dài một tiếng.
Tần Thọ bỗng phát hiện con tê giác còn chưa đi. Hắn đứng phía trên từ nãy giờ, lấm lét nhìn Tần Thọ…
Tần Thọ nhăn mày:
-Con tê giác kia, ngươi nhìn gì?
Tê giác mỉm cười chạy lại gần rồi hỏi:
-Này con thỏ, pháp bảo đó ngon không?
Mắt Tần Thọ hơi híp lại, không biết con tê giác này có ý gì, lắp bắp trả lời:
-Chả có vị gì, nhưng mà ăn được…
Tê giác nhìn hắn với vẻ đầy khinh bỉ rằng:
-Chỉ là cục đá rách, không có tí mắm muối gì mà ngươi cũng thấy thỏa mãn sao? Nãy nhìn ngươi ăn pháp bảo còn có tư thế ăn hàng, nhưng xem ra ta đề cao ngươi rồi, ngươi chỉ là con ma đói…
Tần Thọ nghe vậy bèn nổi hứng lên, hỏi vặn lại:
-Vậy à? Ngươi có gì ngon nào?
Tê giác vừa nghe đến ăn cái là nước miếng nhỏ ra, hắn liếm mép cái, cười hi hi:
-Này con thỏ, đồ ngon thì ta có rất nhiều nhưng không thể cho không, ngươi phải giúp ta một việc thì ta sẽ cho ngươi ăn một bữa tiệc lớn, được chứ?
Tần Thọ nhíu mày một cái:
-Bữa tiệc lớn sao? Lớn cỡ nào? Có gan rồng tủy phượng không?
Tần Thọ biết rằng những thứ mình nói là không thể có được nên cố tình làm khó đối phương để hắn rút lui.
Ai ngờ…
Tê giác nhếch mép:
Giờ ai còn có gan rồng tủy phượng thuần chủng nữa đâu, toàn là rắn gà nuôi mà thôi, không ngon đâu. Cái ta muốn nói còn ngon hơn nhiều…
Tần Thọ háo hức:
-Rắn gà ư? Ngươi đang đùa đúng không? Trên đường tới đây ta vẫn còn gặp thanh loan, còn có con đại long bay ngang qua. Ngươi bảo đó là rắn gà? Đừng đùa vậy được không?
Con tê giác nghe vậy bèn cãi:
-Con thanh loan và con rồng đó không thuần chủng, còn rồng thuần chủng thì ngoài đời rất hiếm, ngay cả Tứ Hải Long Vương cũng không thuần chủng nữa mà… Đã ăn thì phải ăn con thuần chủng.
Trong lòng Tần Thọ trở nên cảnh giác hơn, gã này nhất định có vấn đề. Chỉ là con yêu quái bình thường mà mở mồm là rồng phượng thuần chủng?
Nhưng Tần Thọ vấn rất hiếu kỳ hỏi:
-Vậy thứ ngươi đang nói đến là gì?
Tê giác cười ha ha:
-Ta cũng không cần giấu ngươi…
Nói xong, tê giác ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ngồi của con chó đen đang uống rượu ăn hoa quả.
Tần Thọ nhìn theo, bỗng lông dựng hết cả lên, suýt nữa định hét lên.
Tê giác vội che miệng hắn lại, bảo:
-Đừng hét!
Tần Thọ sắp bật khóc rồi, sao không hét lên chứ? Tên điên này định ăn cả Hạo Thiên Khuyển.
Tê giác hỏi:
-Con thỏ, thế nào hả? Làm cuộc mua bán chứ?
Tần Thọ mếu mồm:
-Đại ca quá xem trọng tiểu đệ rồi, tiểu đệ chỉ là con thỏ, chẳng làm nên tích sự gì. Sự nghiệp ăn chó của ngài e rằng tôi không giúp được gì.
Tê giác lắc đầu:
-Ha ha… nếu ngươi chỉ là con thỏ tầm thường thì chẳng giúp được việc gì thật. Nhưng ngươi đâu phải con thỏ tầm thường, ngươi biết thân phận của mình là gì không?
Tần Thọ mắt sáng lên:
-Ngươi biết sao?
Tê giác ngẩng đầu lên tỏ nguy hiểm:
-Hê, về thân phận của ngươi, nếu hỏi người ngoài thì có biết bọn họ cũng chẳng nói. Còn ta rất may lại biết lai lịch của ngươi. Sao? Có muốn biết không?
Tần Thọ động lòng, hắn luôn cảm thấy thân thể con thỏ này có gì đó không ổn, theo lý thì mấy con yêu quái bình thường tu luyện tí là có thể biến hình được. Nhưng cái thân thể này đã luyện tới tầng thứ ba của Bát Cửu Huyền Công rồi, có thể sánh với thực lực của tiên nhân rồi mà vẫn chưa hề có gì biến đổi!
Đặc biệt là cái răng cửa của nó, phải gọi nó là bug!
Còn một điều nữa, bất kể là Xích Cước đại tiên, Hạo Thiên Khuyển hay Thanh Sư đi nữa, tuy bọn họ không nói ra nhưng nằm sâu trong ánh mắt có thứ gì đó bất thường.
Làm như trên người Tần Thọ có thứ gì đặc biệt vậy.
Đây cũng là lý do vì sao Tần Thọ liều mạng vùng vẫy, hắn muốn biết điều đám người kia giấu là gì, cũng muốn khiêu khích bọn hắn để lấy được chút thông tin về thân phận của mình. Dù sao biết thân phận mình rồi thì cũng dễ tìm ra phương pháp tu luyện hơn.
Tiếc rằng cho đến giờ bọn họ đều giữ kín như cái miệng bình. Chắc có lẽ tê giác nói không sai, hoặc là họ không biết, hoặc là không nói.
Nhưng đám hàng này sợ điều gì chứ?
Chẳng nhẽ trên người con thỏ này có điều gì không thể nói sao?
Tần Thọ rất hiếu kỳ… thực sự hiếu kỳ!
Con tê giác này chính là cơ hội …
Tê giác thấy Tần Thọ đã mắc bẫy, mỉm cười như nắm chắc phần thắng vậy.
Nhưng…
Tần Thọ lắc đầu cười:
-Không muốn!
Tuy Tần Thọ muốn biết thân phận của mình, nhưng hắn cũng hiểu rằng chống lưng cho Hạo Thiên Khuyển là Nhị Lang Thần! Đó mới là tuyệt thế mãnh nhân, dám dây với hắn ư? E rằng cả mặt trăng cũng không đủ cho Nhị Lang Thần sút! Tần Thọ còn chưa muốn chết nên hắn dứt khoát từ chối.
Tê giác sững người lại, không ngờ con thỏ lại có thể thoát khỏi cạm bẫy, hắn nói:
-Thỏ con, đừng từ chối vội? Nghe kế hoạch của ta đã chứ? Đảm bảo an toàn tuyệt đối, không ai biết là chúng ta làm đâu!
Tần Thọ mỉm cười, lập tức bịt tai lại.
Tê giác thấy vậy, lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:
-Bịt tai cũng không có tác dụng đâu, ta đang dùng tinh thần giao tiếp với ngươi. Nếu không thì những gì chúng ta nói đã sớm lộ ra rồi. Đồng thời ta cũng đã ngấm ngầm giăng sẵn thế giới cách âm rồi, người ngoài không thể nghe được chúng ta nói gì.