Chương 63: Khoan thai là thần tiên, bao dung là Đức Phật
Chỉ thấy một cánh cửa màu đen mở rộng, bên trong âm trầm đáng sợ, tiếp đó một hàng người mặc trường bào thuần sắc đen từ trong đó đi ra. Người dẫn đầu cưỡi trên lưng một con Thần Ngưu ngũ sắc, dù không thấy rõ khuôn mặt nhưng vô cùng quyền lực, hắn đi đến đâu thì các thần tiên đều phải đứng dậy hành lễ đến đó!
Chỉ có lác đác vài người không đứng dậy, nhưng lại nâng chén từ phía xa... Người ngồi trên lưng Thần Ngưu cũng không đi xuống mà đáp lễ từ xa.
Chỉ có duy nhất khi gặp Dương Tiễn, Dương Tiễn khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Lúc bấy giờ người ngồi trên lưng Thần Ngưu mới mở miệng nói:
-Chân quân, đã lâu không gặp.
Dương Tiễn giơ tay làm tư thế mời ngồi, không nói gì. Loại cảm giác lạnh lùng ngầu lòi này khiến Tần Thọ hâm mộ đến nỗi không kiểm soát được bản thân.
Người này vừa mới đến đã ngồi trên tầng đài mây thứ mười.
-Kia là Thập Điện Diêm La, cai quản Địa phủ, nơi luân chuyển sinh tử của sinh linh khắp thế gian, tuy địa vị không cao, nhưng quyền lực lại không nhỏ. Người ngồi trên lưng Ngũ Sắc Thần Ngưu chính là Phong Đô Đại Đế, hắn không giống với Thập Điện Diêm La, hắn có địa vị cao, ngươi tự mình xem đi...
Khi Hạo Thiên Khuyển đang nói chuyện, Phong Đô Đại Đế đã đi đến vị trí của Ngũ lão Ngũ phương, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Tuy rằng Phong Đô Đại Đế ngồi ở vị trí đó, nhưng hắn lại thuộc phái thực quyền, cho dù là Tứ Ngự mà gặp hắn thì cũng đều phải dùng lễ nghĩa mà đối đãi.
Tần Thọ yên lặng gật đầu, trong lòng nhớ kỹ những người đó.
Sau đó bầu trời không ngừng mở ra quang môn, tinh quân, thần quan khắp nơi đều hiện thân, còn có tán tiên cưỡi phượng hoàng, chân đạp thần long mà đến... Nhiều đến mức Tần Thọ không kịp nhìn.
Lúc vừa bắt đầu Hạo Thiên Khuyển còn giới thiệu một chút, nhưng rất nhanh hắn phát hiện, hoàn toàn không thể giới thiệu hết được, vì thế dứt khoát nói:
-Ngươi tự mình nhìn đi.
Những người này đã đến, bên dưới Tứ Ngự nhanh chóng có rất nhiều người đã vào chỗ, bầu không khí trở nên náo nhiệt. Nhất là nhóm tán tiên, ai ai cũng uống rượu, tâng bốc nhau, trên mặt người nào người nấy trông cứ như là thân thích lâu ngày gặp lại vậy.
Đúng lúc này, một tiếng a di đà phật vang lên, tiếp sau đó một đài hoa sen từ trên trời giáng xuống, một đội nhân mã chầm chậm đi ra từ một cánh cổng lớn màu vàng!
-Người của Phật Môn đến !
Hạo Thiên Khuyển theo bản năng đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng.
Tần Thọ thấy vậy, cũng đứng lên theo, trong đầu vô thức hiện ra chuyện lúc trước hắn xem trong tiểu thuyết kể về tranh chấp giữa Phật giáo và Đạo giáo, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ ở đây mà cũng tranh chấp?"
Tần Thọ hỏi:
-Hiện giờ Phật Môn và Đạo Môn có tranh chấp gì sao?
Hạo Thiên Khuyển sửng sốt, hỏi lại:
-Tranh chấp? Tại sao phải tranh chấp?
Tần Thọ ngạc nhiên:
-Hòa hợp như vậy?
Hạo Thiên Khuyển trợn trắng mắt liếc Tần Thọ một cái, nói:
-Vì sao lại không hòa hợp? Nhị gia từng nói, trên thế giới này đại đa số mọi người đều là người tốt, người xấu chỉ có một nhóm nhỏ mà thôi. Phật Môn hay Đạo Môn thì đều là giáo phái lớn, người bên dưới có va chạm xung đột là điều khó tránh khỏi. Kẻ xấu chỉ là vài cá nhân, không cần thiết phải nhằm vào cả một giáo phái.
Tần Thọ nghe hắn nói vậy thì hồi lâu không biết nói gì... Quả nhiên, hiện thực và truyền thuyết không hề giống nhau.
Nếu hai bên không tranh chấp, Tần Thọ cũng không cần lo lắng bị cuốn vào cái gì mà âm mưu tranh chấp giữa Phật giáo và Đạo giáo, hắn yên tâm rồi, mỹ mãn nhìn thần tiên trên trời bay tới, Phật Đà...
-Này, người béo tròn như cái bị thịt đi trước tiên kia có phải Phật Tổ Như Lai không?
Tần Thọ chỉ vào người đàn ông đi tuốt phía đằng trước đoàn người của Phật Môn.
Kết quả Tần Thọ vừa quay đầu lại, Hạo Thiên Khuyển đã trốn ra xa hơn một trăm thước cúi đầu đếm kiến rồi, bộ dạng ta không quen biết ngươi.
Đồng thời Tần Thọ cũng cảm giác được có vô số ánh mắt phóng lại đây, ý thức được gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ người của Phật Môn đều nhìn về phía này!
Tần Thọ xấu hổ giơ móng vuốt chào hỏi nói:
-Hi...
Điều khiến Tần Thọ bất ngờ là, những vị Phật Đà, Bồ Tát đó đều cười hiền lành tỏ vẻ ta hiểu mà, không có ai bởi vì câu nói này mà tức giận.
Ngược lại, có người cười nói:
-Phật Tổ, ngài cảm thấy cách ví von của con thỏ này thế nào?
Phật Tổ Như Lai cười, nói:
-A di đà phật, hình dung rất chính xác.
Đa số Phật Đà, Bồ Tát đều nở nụ cười...
Sau đó một đám người nhẹ nhàng bay qua, sôi nổi ngồi xuống.
Tần Thọ nhìn ngó các vị thần tiên khác ở bốn phía xung quanh, kết quả đám thần tiên khắp nơi đều giơ ngón tay cái lên, cười ha ha nói:
-Thỏ con, trâu bò...
Tần Thọ xấu hổ miệng giật giật, hắn có thể nói gì chứ? Mẹ kiếp, đều do tiểu thuyết mạng và phim ảnh kiếp trước làm hại, miệng nhanh hơn não, vừa mở miệng ra là... Chuyện này có thể trách hắn sao?
Chỉ là Tần Thọ vẫn nghĩ thầm trong lòng: "Không hổ là Phật Tổ với Bồ Tát, tấm lòng thật bao dung... Quả nhiên, thần thoại La Mã toàn là lừa người, ở đâu ra nhiều người xấu như vậy... Mọi người đều rất tốt mà."
Tuy rằng thời gian hắn đến Thiên Đình chưa lâu, nhưng Tần Thọ phát hiện, tính cách của thần tiên trên Thiên Đình hay các vị Phật Đà ở Tây phương đều không tệ... Không có nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, ai ai cũng thoải mái giống như một đám không có tâm cơ chết dí trong nhà vậy, hỉ nộ ái ố đều thể hiện ra mặt, không làm ra vẻ, tiêu diêu tự tại...
Đương nhiên, trường hợp cá biệt như phân chuột thì không nói... Cho tới bây giờ Tần Thọ cũng không phải cái loại người chỉ nhìn một cục phân chuột đã nói tất cả gạo trong lu đều bẩn, hắn mãi mãi là loại lưu manh nhìn thấy gạo mà chảy nước miếng...
-Lòng hướng về ánh mặt trời, đương nhiên thế giới cũng tràn ngập ánh mặt trời.
Câu này là Tần Thọ đi theo Tần lão gia tử mà học được, cũng là niềm tin vững chắc của cuộc đời hắn.
Đang miên man suy nghĩ, Tần Thọ ngạc nhiên phát hiện, thế mà Phật Tổ Như Lai lại ngồi cùng hàng với Ngũ lão Ngũ phương!
Tần Thọ vội vàng chạy tới hỏi Hạo Thiên Khuyển:
-Phật Tổ Như Lai mà lại ngồi cùng với Ngũ lão Ngũ phương sao?
Vẻ mặt Hạo Thiên Khuyển như một lẽ dĩ nhiên mà nói:
-Có gì kỳ lạ đâu?
Tần Thọ nói:
-Không kỳ lạ ư?
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Phật giáo tuy rằng là đại giáo, nhưng là chung quy vẫn thuộc quản lý của Thiên Đình. Phương Tây tuy rằng không có Đại Đế trấn áp, thậm chí Phật Tổ cũng tương đương với Đại Đế, nhưng cuối cùng không phải vẫn là danh không chính ngôn không thuận sao? Nếu Phật Tổ ngồi ở vị trí của Tứ Ngự, vậy chẳng phải là ngang vai ngang vế với Đại Đế của thiên đình à? Đại Đế đại diện cho thiên đình, vậy chính là nói Phật Tổ ngang bằng với Thiên Đình.
-Trên thực tế, tuy rằng có rất nhiều thế lực mạnh không kém gì Tứ Ngự Đại Đế, cũng có người đủ tư cách ngồi ở vị trí của Tứ Ngự, nhưng chỉ cần không phải kẻ muốn tạo phản, trên cơ bản cũng sẽ không muốn lên ngồi.
-Hơn nữa, cho dù Phật Tổ ngồi cùng vị trí với Ngũ lão nhưng không có ai dám thật sự coi hắn ngang bằng với Ngũ lão.... Đây là một loại cân bằng, tôn trọng lẫn nhau. Dù sao, Thiên Đình cũng là do thánh nhân lập ra, đại biểu cho cả trời và đất...
Tần Thọ nghe thấy vậy, khẽ gật đầu, cảm thấy đúng là có chút đạo lý.
Đang nói chuyện, một hồi chuông ngân vang, theo sau đó là ba cỗ xe ngựa chậm rãi bay tới, con Thiên Mã dày dặn kinh nghiệm kéo xe, mây tía từ phía đông kéo đến, hoa sen đầy trời, tiên âm réo rắt...
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Trung Thiên Bắc Cực Tử Vi Đại Đế, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, Nam Cực Trường Sinh Đại Đế đến rồi!
Trong lòng Tần Thọ sục sôi, không ngờ rằng lúc sinh thời thật sự có thể nhìn thấy những nhân vật trong thần thoại đó, đến mấy vị Đại Đế của Đạo giáo!
Trung Thiên Bắc Cực Tử Vi Đại Đế là một người trẻ tuổi có khuôn mặt anh tuấn, một thân trường bào của đế vương màu tím, được hắn mặc ra khí chất nho nhã, đây là một vị Đại Đế mẫu mực.
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế là một người trung niên, toàn thân như một thanh kiếm, như cây tùng xanh ngắt, tỏa ra khí chất uy nghiêm không gì sánh được.
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế là một ông lão, chòm râu dài bay bay, tiên phong đạo cốt, tươi cười hiền lành, phù hợp với hình tượng thần tiên trong lòng Tần Thọ nhất.
Sau khi ba vị Đại Đế đến đây thì đều ngồi xuống.