Chương 64: Con thỏ bị bắt nạt
Tần Thọ thấy mọi người ngồi, hắn cũng ngồi xuống.
Kết quả mới ngồi xuống thì có một mỹ nữ đi tới trước mặt hắn, cười nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Tần Thọ, nói với Hạo Thiên Khuyển:
-Hạo Thiên Khuyển, tiểu tiên ngồi một lát có được không?
Hạo Thiên Khuyển gầm gừ một tiếng, cười nói:
-Tiên Cô khách sáo, người có thể qua đây, mặt mũi của ta cũng là nhà tranh thêm sáng…
Tần Thọ liếc nhìn Hạo Thiên Khuyển cười ha ha bảo:
-Nhà tranh thêm sáng… đại ca, trên mặt ngươi có xóa bao nhiêu tro cũng vẫn đen.
Hạo Thiên Khuyển nghe xong, đưa tay lên chính là một móng vuốt đập qua, kết quả Tần Thọ đã sớm tránh được.
Tiên Cô nhìn một cái, hé môi cười nói:
-Ha ha... con thỏ này của ngươi thật đáng yêu, tới đây, để cho ta ôm một cái.
Lời này vừa nói ra, Hạo Thiên Khuyển nhìn Tần Thọ đầy hâm mộ.
Đồng thời, Tiên Cô đưa tay ra, bàn tay như ngọc, người như hoa sen, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười cũng khiến Tần Thọ phải thừa nhận rằng nàng là một nữ tử tuyệt mỹ! Nhìn lại chiếc giường mà mình có khả năng ngủ lại một chút, sung mãn, phập phồng...
Nếu đổi lại là trước kia, Tần Thọ nhất định sẽ vội vàng tiến tới.
Nhưng bây giờ... trong tiềm thức của Tần Thọ lại nghĩ đến muội tử Hằng Nga thanh lệ xinh đẹp, nghịch ngợm đáng yêu...
Thế là, Tần Thọ lắc đầu dứt khoát, hiên ngang lẫm liệt nói:
-Làm gì đấy? Đùa nghịch lưu manh? Ta nói cho ngươi biết, tuy rằng thỏ gia ta ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai kinh thiên địa khiếp quỷ thần... Ở đây lược bỏ hai mươi nghìn từ miêu tả cùng loại. Tóm lại, ta là quân tử thỏ không bị tiền bạc cám dỗ, không khuất phục uy vũ, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn! Cho nên, ta từ chối!
Tần Thọ nói lảm nhảm một đống, Hạo Thiên Khuyển còn tưởng rằng cuối cũng hắn vẫn đi vào khuôn khổ nữa. Dù sao căn bản là con thỏ này không có chút liêm sỉ nào. Nhưng mà Tần Thọ lại cự tuyệt, Hạo Thiên Khuyển lập tức có thay đổi cách nhìn một chút…
Tiên Cô cũng sửng sốt, xấu hổ đứng nguyên tại chỗ.
Tần Thọ ngẩng đầu, nhảy lên ghế ngồi xuống, cầm lấy quả đào bắt đầu ăn bẹp bẹp, dáng vẻ mặc cho ngươi hoa đào nở đầy đường, ta vẫn sừng sững bất động.
Hạo Thiên Khuyển thấy Tiên Cô xấu hổ, vội vàng nói:
-Tiên Cô, con thỏ chết này không biết tốt xấu, người đừng giận hắn. Nếu thật sự muốn ôm thứ gì đó, người thấy ta được không?
Tiên Cô liếc nhìn cái mặt đen của Hạo Thiên Khuyển, mỉm cười, nói cực kỳ dứt khoát:
-Không được.
Hạo Thiên Khuyển nghe xong, mặt lập tức càng đen hơn, liếc con thỏ mập phì, thầm nói:
-Con thỏ đó có gì tốt chứ? Người xem hắn mập, giống như quả bóng...
Mặc cho Hạo Thiên Khuyển lầm bầm nửa ngày, Tiên Cô giống như không nghe, trực tiếp coi hắn là không khí! Tiếp tục lại đến trước mặt Tần Thọ, cầm một của cà rốt lắc lư trước mặt Tần Thọ, đồng thời nói:
-Thỏ con à, ngươi cho tỷ tỷ ôm một cái, tỷ tỷ cho ngươi cà rốt, có được không?
Nhìn thấy cảnh này, Hạo Thiên Khuyển vừa tức vừa hận. Lần đầu tiên hắn hối hận vì mang con thỏ tới nơi này, đây không phải đoạt danh tiếng và số đào hoa của hắn sao!
Trong lòng khó chịu, Hạo Thiên Khuyển vẫn nhìn một người con thỏ kia. Hắn cũng tò mò xem con thỏ này sẽ phản ứng như thế nào.
Kết quả tròng mắt con thỏ chết tiệt này đảo một vòng rồi nói:
-Ha ha... Một cái củ cà rốt đã muốn hối lộ ta? Ngươi ăn cà rốt của ta còn chưa chắc đã được!
-Ăn cà rốt của ngươi? Ngươi cũng có cà rốt sao?
Hiển nhiên Tiên Cô không hiểu ý của con thỏ, hiếu kỳ hỏi lại như một đứa bé.
Tần Thọ thấy vậy, mới nhận ra tiên nữ trên thế giới này vẫn tương đối trong sáng, không thể hiểu được những lời đùa cợt bẩn thỉu này. Không giống như những cô gái ở kiếp trước, từng người từng người đều đen như mực, có thể miểu sát Tần Thọ mười con đường.
Có điều… đã nghe không hiểu…
Tần Thọ đột nhiên nở nụ cười xấu xa gật đầu:
-Đúng vậy, ta không phải là một con thỏ bình thường. Lúc ta sinh ra, sấm sét vang dội, dị tượng trên trời rơi xuống! Như có câu nói, có người trời sinh mang ngọc, người sinh ra đã có vũ khí, ta là người duy nhất sinh ra đã có củ cà rốt tráng kiện!
-A? Thần kỳ như vậy?
Tiên Cô tò mò hỏi với đôi mắt trong sáng.
Tần Thọ chững chạc đàng hoàng nói bậy:
-Còn có thứ thần kỳ hơn nữa. Cà rốt của ta tuy rằng không thể hô mưa gọi gió, nhưng có thể lớn có thể nhỏ, uy vũ bất phàm! Lúc ấy liền có lão thần tiên nói với nương của ta, đứa nhỏ này của ngươi khó lường, một củ cà rốt có vô số công dụng thần kỳ, chuyên đánh nữ yêu tinh! Tương lai chắc chắn sẽ thành vũ khí mạnh!
Nhìn con thỏ trước mắt, dáng vẻ nói chuyện hiên ngang lẫm liệt, nước miếng văng tung tóe…
Hạo Thiên Khuyển trợn mắt hốc mồm nhìn, trong lòng tự nhủ: “Mẹ nó, tên vô sỉ này có thể không biết xấu hổ đến mức này sao? Con thỏ chết bầm này khi nói ra lời này còn không biết đỏ mặt sao? Mẹ kiếp, không biết xấu hổ!"
Tiên Cô chỉ cảm thấy con thỏ càng đáng yêu, theo bản năng đưa tay nhéo nhéo cái tai thỏ của Tần Thọ...
Tần Thọ hét lớn:
-Làm gì đấy? Đùa giỡn lưu manh? Nam nữ thụ thụ bất thân, biết không hả? Ta là một con thỏ có liêm sỉ… Ai ai ai... Đừng lôi lôi kéo kéo...
-Ha ha, ngươi là con thỏ quá đáng yêu, không được, nhất định phải ôm một cái!
Một tay Tiên Cô lôi kéo Tần Thọ Kéo, ảo giác thân thể mũm mĩm của hắn kia như đĩa bánh... Tần Thọ vô cùng ủy khuất, rất có cảm giác như liệt nữ bị người vũ nhục sự trong trắng.
Tần Thọ há mồm muốn kêu, kết quả lại bị tiên tử ấn vào trong ngực...
Một hơi suýt chút nữa thì ngạt thở không thể đứng dậy. Lần thứ hai hắn cảm nhận được cái chết đã cận kề. Lần trước hình như là suýt chút nữa chết ngạt ở trong ngực của Hằng Nga, lần này đổi sang một cái càng sâu…
Ngay khi Tần Thọ cảm giác thấy mình sắp trợn lồi mắt ra, cuối cùng Tiên Cô cũng lôi Tần Thọ ra, cười nói:
-Thỏ con, ngươi không cho ta ôm, ta ôm rồi, ngươi có thể làm gì?
Hai mắt Tần Thọ đầm đìa nhìn đối phương, nhục nhã hét lên:
-Đừng tưởng rằng ngươi như thế thì ta sẽ khuất phục, dù ngươi có lại làm như thế, ta cũng sẽ không khuất phục như cũ!
Sau đó Tiên Cô lại đẩy hắn trở về…
Hạo Thiên Khuyển nhìn cảnh tượng này, mắng:
-Mẹ! Chắc chắn là con thỏ chết này cố ý!
Nhưng mà, trong lòng Tần Thọ thật sự ủy khuất. Lần này hắn thật sự không phải cố ý. Từ sau khi biết Hằng Nga, Tần Thọ cảm thấy, nhà mình có cô em tốt như vậy rồi thì không thể lại hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài… Cho nên, Tần Thọ là một con thỏ đứng đắn! Một con thỏ một lòng đứng đắn!
Tuy nhiên, mọi thứ phản tác dụng, thỏ ở dưới mái hiên thì chỉ có thể bị ấn xuống...
Hắn có thể làm gì chứ?
Nhưng mà Hạo Thiên Khuyển ở bên cạnh lại nhìn đến đỏ ngầu cả mắt...
Ngay khi Tần Thọ bị Tiên Cô tra tấn, một giọng nói thô cuồng vang lên bên tai:
-Tiên Cô, ta nói tại sao tìm khắp nơi không thấy ngươi, hóa ra là chạy tới đây. Đây là con thỏ của ai? Béo béo, mập mạp, thật là đáng yêu.
Tiên Cô nói:
-Chung Ly, ta cũng không biết đây là thỏ của ai, có điều nó thật sự rất đáng yêu. Ngươi xem thử khuôn mặt nhỏ mập mạp này, nhìn còn có vẻ miễn cưỡng... Ha ha... Chơi thật vui.
-Thật sao? Nào, cũng cho ta ôm một cái.
Một bàn tay to túm lấy hai tai Tần Thọ nói.
Tần Thọ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông mập mạp phủ đầy mỡ, bộ dáng vô cùng bất nhã, lộ ra cái bụng bự, nhìn hắn cười cười, sau đó túm lấy hắn, không tự chủ đè lên một đống thịt. Trong lúc đó, Tần Thọ bắt đầu nhớ nhung bộ ngực lúc nãy, trong lòng than thở:
-Buông thỏ gia ra, thỏ gia ta thà chết ngạt trong sơn cốc...