Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 67: Không còn đường sống

Chương 67: Không còn đường sống

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Ngươi cái con thỏ này, cái gì cũng không hiểu, còn nhiều vấn đề lắm. Bọn họ cũng không thể xen vào chuyện gì cả, đạo Phật có Phật môn từ bi, Quỷ Môn Quan mở vào Tết Trung Nguyên, hàng nghìn con quỷ trở lại nhân gian. Đám cô hồn dã quỷ cũng sẽ lợi dụng mấy ngày này để làm chuyện xấu. Vào ngày này, Phật môn sẽ đi siêu độ cho đám cô hồn dã quỷ đầy đất không có gốc gác đó. Đây là đại công đức, là chuyện tốt.

Tần Thọ hỏi ngược lại:

-Để bọn họ làm hết, vậy cánh cửa kia để làm gì?

Hà Tiên Cô cười nói:

-Đạo giáo cũng có cửa, Quỷ Môn Quan mở cửa, thả quỷ ra, đó là chuyện của âm phủ. Việc giám sát quỷ đi lại dưới dương gian thì do Thiên Đình làm. Nhưng trời đất rộng lớn nên nhiều khi Thiên Đình cũng không thể kiểm soát hết được, Phật môn có thể giúp đỡ một hai, đó là một điều tốt.

-Bên cạnh đó, Đạo giáo ngày này không phải để giải quyết các vong linh, hồn ma lang thang mà là để xây dựng con người và xá tội là chính. Lễ Trung Nguyên của Đạo giáo là để giáo dục con người, giáo hóa chúng sinh và phổ biến lòng hiếu thảo. Để tổ tiên từ cõi âm về đoàn tụ với con cháu, giáo dục con cháu hướng thiện không làm điều ác, nếu làm điều gì sai trái thì nên sửa chữa kịp thời, phải biết nhận lỗi và nhận hình phạt, đây cũng là một công đức lớn.

-Nếu lòng người ở trần gian là ác ma, sau khi chết sẽ là ác ma, cội nguồn là vô tận, siêu độ bao nhiêu ác ma, cô hồn dã quỷ thì có ích lợi gì?

-Vì vậy, trời và Đạo giáo chú ý đến việc làm việc từ đầu nguồn, giáo hóa chúng sinh và chữa khỏi bệnh tật trước khi chúng xảy ra.

Lần đầu tiên Tần Thọ nghe được thuyết này, sau đó gật đầu, tỏ ý hắn đã hiểu. Trên thực tế, Tần Thọ biết rằng Phật giáo cũng tổ chức Lễ Trung Nguyên, và đổi tên thành Lễ Vu Lan. Nhưng khái niệm hình thành trong tâm trí sớm nhất của Tần Thọ là cuộc đấu tranh giữa Phật giáo và Đạo giáo, phấn đấu vì công đức, phấn đấu vì may mắn và thần vận…

Nhưng nhìn lại bây giờ, hắn thực sự không biết cái gì cả…

Sau khi nói lời cảm ơn với Địa Quan, sư trụ trì tại hiện trường vẫy tay, người của điện Diêm La đứng dậy, mỗi người lấy ra một cái lệnh bài rồi ném nó lên không trung!

Khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh trên bầu trời chuyển xuống âm phủ, Quỷ Môn Quan hiện ra, Đường Hoàng Tuyền biến mất và Đường Hoàn Dương hiện ra, vô số ma quỷ chạy ra khỏi Quỷ Môn Quan, trèo lên đường Hoàn Dương...

Đường Hoàn Dương không liên quan gì đến nỗi kinh hoàng u ám trong ký ức của Tần Thọ, mà là mỗi con quỷ sẽ đi vào một con đường khác. Con đường này là con đường thời gian, ghi lại mọi thứ từ khi sinh ra đến khi chết của con quỷ đó. Ngươi phải đi bộ từ quãng thời gian khi sinh ra đến khi ngươi chết một lần nữa trước khi ra khỏi đường Hoàn Dương và quay trở lại nhân gian.

Thế rồi bức tranh xoay chuyển, ở dương gian vô số bóng ma tràn vào, nhà nào cũng trang hoàng đèn lồng, đốt giấy tiền, cúng tổ tiên...

Từng người một, tổ tiên ngồi trên mộ, nhìn con cháu trước mặt, cúi đầu bái lạy, mỗi người đều không khép được miệng cười, có người nghịch ngợm, cằm đều rớt cả ra...

Cũng có nhà người ta ở miếu thờ tổ tiên, đông đảo tổ tiên về tụ tập ăn đồ cúng được bày sẵn ở phía sau và ngồi đánh bài.

Một số đi vòng quanh đứa trẻ sơ sinh...

Có người đứng trước cửa nhà mắng nhiếc con cháu bất hiếu… Hậu quả là con cháu nhà đó không sống được một ngày yên ổn, cuối cùng phải ra mộ cúng tổ tiên, thành tâm hối lỗi thì mới yên ổn được.



Đồng thời, một số lượng lớn các nhà sư và đạo sĩ đã đến các thành phố khác nhau để tụng kinh và độ hóa một số linh hồn xấu xa thành linh hồn tốt...

Tóm lại, vào ngày này, nhân gian vô cùng náo nhiệt, vô cùng náo nhiệt, ánh mắt Tần Thọ không khỏi trở nên ươn ướt, hắn nhớ nhà, nghĩ đến lão gia tử ngày nào cũng cằn nhằn mình, nghĩ rằng một năm ông cũng không được ăn thịt, nhưng ông lại nhất định muốn cho Tần Thọ ăn thịt hàng ngày để bồi bổ cơ thể, lại nghĩ đến lão gia tử ngày nào cũng gọi mình là đồ ngốc, nhưng mỗi khi trời mưa lại cởi áo ra che cho hắn...

Càng nghĩ, tâm trạng Tần Thọ càng trầm xuống, hai mắt đỏ bừng.

Lúc này Tần Thọ mới đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của lễ hội ma quái này, thần thánh ở trên đầu, làm sao có thể dùng người để cúng bái? Ngươi cho rằng hắn tốt như vậy, bọn họ chỉ là cố gắng an phận thủ thường, tâm người vững vàng, tâm phật rõ ràng. Những gì cần phải thờ cúng chính là để nuôi dưỡng mình, cho mình máu mủ, cho bản thân quá khứ, tổ tiên, cha mẹ tặng ngươi tương lai...

Lúc này, Hạo Thiên Khuyển mới thở dài nói:

-Nhị gia nói lễ ma không có ma, mà là lấy đạo hiếu làm đầu; lễ ma có ma, tức là điều ác đã xuất hiện. Đạo hiếu đặt lên hàng đầu, nếu không hiếu thuận thì thiên hạ hoàn toàn là quỷ.

Tần Thọ khẽ gật đầu đồng ý.

Lúc này, vị Địa Quan kia xuất hiện, dùng hai tay làm một cái ấn quyết, tám cây cờ sau lưng mở ra, phần phật mấy cái rồi tản ra tám hướng, trong tay có thêm một tờ thánh chỉ, thánh chỉ mở ra, tám lá cờ đồng thời triển khai, một vòng ánh sáng tỏa ra tứ phía!

Hắn nhìn thấy tất cả yêu ma trên trái đất, dù là thiện hay ác, đều bò trên mặt đất dưới áp lực này, cúi đầu nhìn về hướng của Địa Quan!

Nhưng những người bình thường thì không cảm thấy gì...

Địa Quan lớn tiếng nói:

-Tôn, Hạo Thiên Kim Khuyết Vô Thượng Chí Tôn Tự Nhiên Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế pháp chỉ, hôm nay đại xá quỷ hồn trong thiên hạ, xá!

Tám lá cờ bị thổi tan thành từng mảnh, hóa thành vô số đạo ánh sáng bay ra, ùn ùn kéo đến, vạn quỷ reo hò...

Nhiều linh hồn lang thang không tìm được đường đến đường đến Địa Phủ đã nhận được lệnh bài, lập tức hóa thành một vệt kim quang đi xuống Địa Phủ.

Một số ác quỷ lấy được lệnh bài, lập tức lộ danh tính, chỉ trong nháy mắt đã bị tu sĩ hoặc đạo sĩ tìm thấy, có thể siêu độ thì siêu độ, không thể siêu độ thì bắt đi từ từ độ hóa.

Tần Thọ xem đến đây thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Lúc này, các vị thần tiên lần lượt đứng dậy xuất thủ, tụng kinh, tiếng hô hào hùng, uy nghiêm chấn động tứ phương, ánh sáng của Phật quang và Đạo quang chiếu xuống trần gian, tất cả linh hồn đều được gột rửa...

Khi mọi thứ kết thúc, tấm băng quay trở lại bình thường. Tiên quan trụ trì lui xuống, bái lạy Ngọc Hoàng và Tây Vương Mẫu, Ngọc Hoàng gật đầu, Tiên quan lớn tiếng nói:

-Đại hội mở ra, vừa múa vừa hát, chư tiên xin cứ tùy ý!

Vốn dĩ hiện trường đang uy nghiêm trang trọng, lúc này lập tức khôi phục lại tràng diện lúc trước, bắt đầu khoe khoang, thi đấu với nhau…

Tần Thọ cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm, việc vừa rồi quá hình thức, một con tiện thỏ như hắn cũng không thể tiện nổk.

Bây giờ bầu không khí lại thoải mái trở lại, hắn chỉ cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Đang định nói chuyện, bỗng một nàng tiên kêu lên:

-Tiên nữ ra ngoài khiêu vũ!

Tần Thọ nhanh chóng ngửa cổ nhìn trên tấm băng, liền thấy tấm băng đã bay lên không trung, đồng thời có cả tòa hồ nước kia cũng bay lên!

Trên hồ, một nàng tiên đứng trên đó, hành lễ với chúng tiên.

Hạo Thiên Khuyển nhìn nhìn rồi cười nói:

-Con thỏ, ngươi nói chủ nhân của ngươi cũng chuẩn bị múa sao? Nhưng cái này? Hả... Đây không phải là Bách Hoa tiên tử hay sao? Ngươi là sủng vật của Bách Hoa tiên tử à?

Tần Thọ trợn mắt nói:

-Không phải...

Hạo Thiên Khuyển ​​nói:

-Không phải? Vậy thì chủ nhân của ngươi thảm rồi.

Tần Thọ nghe vậy run lên hỏi:

-Ngươi nói lời này là có ý gì?

Lam Thái ngồi trên cũng nhanh miệng, liền bắt chuyện nói:

-Trên Thiên Đình này nói đến vũ đạo thì có vũ đạo của Thất Tiên nữ là nhất diệu, nhưng điệu múa của Bách Hoa tiên tử lại là đẹp nhất, người như hoa, đẹp như tranh chính là để nói về nàng. Bình thường nếu như Bách Hoa tiên tử diễn trước thì về sau cơ bản những tiên nữ khác cũng trở nên xấu xí, mờ nhạt. Vì vậy, Bách Hoa tiên tử luôn là người cuối cùng xuất hiện trên sân khấu... Hôm nay thật kỳ lạ là lại ra đầu tiên. Đây không phải để những người khác không thể sống sót sao...

Tần Thọ lo lắng cho Hằng Nga nhất, khi nghe nói không còn đường sống thì lông tơ hắn dựng đứng hỏi:

-Không sánh bằng người khác còn phải chết sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất