Chương 66: Được giáo dục
Cảm giác kia thật sự rất thoải mái.
Ngay lúc này, một cánh tay ngọc ngà vươn ra, bắt lấy một xấp cánh hoa dầy trên không trung vẩy lên người Tần Thọ.
Tần Thọ ngẩng đầu lên nhìn, Hà Tiên Cô cười nói:
-Con thỏ con nhà ngươi hình như rất yếu, nên bồi bổ nhiều vào.
Tần Thọ cảm kích gật đầu... Lần đầu tiên hắn cảm thấy cô em này ngoại trừ bên ngoài thích đùa giỡn lưu manh, còn lại đều rất tốt.
Trong khi đang trò chuyện, ánh sáng vàng chói lọi phía xa đang tiến tới càng ngày càng gần, cuối cùng Tần Thọ cũng thấy rõ, giữa bầu trời sao vô tận có chín con rồng vàng đang kéo một chiếc xe chạy như bay đến đây, mỗi con rồng đều vô cùng lớn, giống như là những ngôi sao vậy! Mỗi cử chỉ đều mang vẻ uy nghiêm, ngang ngược, khiến cho Tần Thọ trông thấy mà nhiệt huyết sôi trào!
Trên thân rồng vàng có những dải lụa đầy màu sắc, các dải lụa nhìn giống như cầu vồng treo lên cung điện phía sau!
Không sai, đó không phải xe ngựa mà là một tòa cung điện lớn như một hòn đảo vậy! Trong cung điện có cung nữ đi qua lại, có thị vệ đứng canh gác...
Phía sau cung điện chính là chín con phượng hoàng kéo một tòa cung điện khác, trông rực rỡ vô cùng!
Nhìn tất cả những thứ này, Tần Thọ trợn cả mắt lên.
Tần Thọ không nhịn được mà thở dài trong lòng: "Trời ơi, đây mới chính là đại gia! Những người ở địa cầu trước kia động một tí là khoe xe sang hoặc du thuyền, máy bay riêng, so sánh với người ta, tất cả đều là rác rưởi! Cái cung diện này không biết lớn gấp bao nhiêu lần địa cầu nữa. Rõ ràng mỗi một cung điện này chính là một thế giới mà!"
Không lâu sau, thiên long kéo cung điện đi tới địa điểm gặp mặt, sau đó thiên long cùng phượng hoàng bay sang hai bên, giống như là xếp hàng.
Hai người từ trong cung điện đi ra, một nam một nữ, một người mặc long bào, một người mặc phượng bào, nhưng toàn thân hai người đều bị ánh vàng chói lóa bao phủ, không thấy rõ mặt mũi. Cho dù như vậy, khi hai người vừa mới xuất hiện, các vị tiên đều đồng loạt hành lễ, nói lớn:
-Cung nghênh Ngọc Hoàng Đại Đế, Tây Vương Mẫu nương nương!
m thanh vang dội, chấn động trời đất, thế trận như vậy, cho dù trước mặt tất cả thần tiên, trước mặt hoàng đế cũng không có!
Tần Thọ nhìn mà nhiệt huyết dâng trào, gào khóc trong lòng: "Đây mới là cuộc sống của người chiến thắng chứ! Nếu ông đây có thể lăn lộn đến mức như thế này thì chẳng phải sau này có thế hoành hành khắp nơi hay sao?"
Ngọc Hoàng cùng Tây Vương Mẫu nhìn nhau một cái, Ngọc Hoàng nói:
-Chư vị tiên gia, bình thân.
Lúc này chúng tiên mới thu lễ, đứng thẳng người.
Dĩ nhiên, Tần Thọ là ngoại lệ, khi bên kia cúi đầu, hắn liền ngửa bụng lên trên nằm giả chết ở đó...
Có điều, tất nhiên là đám người Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không nhỏ mọn mà truy cứu một con thỏ.
Ngọc Hoàng Đại Đế đưa Tây Vương Mẫu đi tới đài mây tầng thứ ba, lúc này Tần Thọ mới phát hiện, từ đầu đến cuối Tây Vương Mẫu đều bước sau Ngọc Hoàng một bước, nói cách khác, hai người họ cũng không phải là một sự tồn tại cùng cấp bậc.
Đồng thời, Tần Thọ cũng phát hiện, Ngọc Hoàng và Tây Vương Mẫu cũng không thân mật với nhau, không biết có phải là đang có xích mích trong gia đình hay không...
Hạo Thiên Khuyển như biết Tần Thọ cái gì cũng không biết, thấp giọng nói:
-Tây Vương Mẫu đã sớm nổi danh, hơn nữa địa vị vô cùng tôn quý, cho nên mới có thể đến cùng Ngọc Hoàng.
Tần Thọ hỏi:
-Quan hệ của hai người họ là gì?
Hạo Thiên Khuyển hơi sững sờ, đoán chừng cũng không nghĩ tới Tần Thọ lại hóng hớt nhiều chuyện như vậy.
Hà Tiên Cô cười nói:
-Rất nhiều người phàm đều cho là Ngọc Hoàng và Tây Vương Mẫu là vợ chồng, nhưng thực ra không phải như vậy, Tây Vương Mẫu là người đứng đầu Dao Trì, nổi danh trước cả Ngọc Hoàng hiện tại. Hai người họ cũng không phải vợ chồng, mà chỉ là quan hệ bạn bè. Quan hệ giữa Ngọc Hoàng và Tây Vương Mẫu cũng giống như quan hệ giữa Ngọc Hoàng và những hoàng đế khác, không khác nhau là mấy.
Tần Thọ ngạc nhiên, len lén hỏi:
-Vậy những Thái tử, Công chúa kia, ở đâu ra?
Hà Tiên Cô cười nói:
-Đây là Tây Vương Mẫu, cái ngươi nói là Vương Mẫu nương nương, đây là hai người khác nhau, đừng nhầm lẫn.
Lúc này Tần Thọ mới hiểu rõ quan hệ, chẳng qua cái này cũng không thể trách hắn, thời điểm kiếp trước ở địa cầu, mặc dù Trung Quốc có hệ thống thần tiên, nhưng loạn vô cùng, mỗi người lại giải thích một kiểu, sổ sách xưa ghi lại mỗi cái cũng không giống nhau. Chẳng trách Tần Thọ mông lung, không biết rõ.
Khi Ngọc Hoàng và Tây Vương Mẫu ngồi xuống, tất cả các vị thần tiên cũng rối rít ngồi xuống theo. Đến lúc ngồi xuống xong, tất cả mọi người đều hiện ra nguyên hình, cần ngạo mạn khoe khoang thì khoe khoang, cần soi mói nhau thì soi mói, cần uống rượu thì uống rượu...
Tần Thọ thấy vậy, âm thầm gật đầu, lẩm bẩm:
-Thần tiên? Đây mới là thần tiên, muốn làm gì thì làm, không có gì gò bó.
Ngọc Hoàng ra lệnh một tiếng, không có lời nói dư thừa nào, thịnh hội Tết Trung Nguyên bắt đầu!
Đầu tiên là một người đi ra khỏi đài mây, người này mặc đạo bào màu vàng hơi có sắc đỏ, cầm trong tay một đạo pháp lệnh, đi tới giữa mặt hồ băng, cất cao giọng nói lớn:
-Tết Trung Nguyên đến, các vị tiên phật đều đến đủ chỗ rồi, Địa Quan đâu?
Theo tiếng nói phát ra của người này, mặt băng đột nhiên sáng lên, tiếp theo là một luồng ánh sáng phóng lên cao, hóa thành một màn hình vô cùng lớn ở trên bầu trời! Giữa màn hình lớn, một người đàn ông tóc đen đứng giữa không trung nhìn xuống, nghe được lời gọi, quay về phía mọi người hành lễ nói:
-Các vị đạo hữu, hôm nay là sinh nhật bổn quan, cảm ơn các vị đã tới chúc mừng.
Tần Thọ vừa nghe thấy, ly rượu trong tay rơi xuống mặt đất, kêu lên:
-Tết Trung Nguyên chỉ là sinh nhật của hắn thôi sao? Thần phật đến đông đủ cũng chỉ là để chúc mừng sinh nhật cho một người? Trời ơi, mặt mũi người này cũng quá lớn rồi?
Lý Thiết Quải ha hả cười nói:
-Địa Quan cũng không phải quan bình thường, chính là cái gọi là Thiên Quan, Địa Quan, Thủy Quan, mặc dù đều mang danh là quan, nhưng cũng không giống những quan nhỏ kia. Ba vị quan cũng được gọi là Tam Nguyên, là ba người đứng đầu, ba người hợp thành Tam Quan Đại Đế! Chính là những người ở trần gian đã sớm cung phụng một trong ba vị Thiên Quan đại đế, Địa Quan đại đế, Thủy Quan đại đế.
Tần Thọ nhất thời hiểu được danh xưng đại đế phía sau, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra, chẳng lẽ đại đế đã tràn lan như vậy sao? Có nhiều đại đế như vậy?
Hán Chung Ly nói tiếp:
-Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đại đế này không phải do Thiên Đình phong cho, mà là người phàm phong cho, gọi lâu, Thiên Đình cũng chỉ có thể thầm chấp nhận.
Tần Thọ thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng là đại đế không đáng giá như vậy.
Hà Tiên Cô nói:
-Tiết tam nguyên, tam nguyên thượng, trung, hạ tương ứng chính là sinh nhật của ba vị quan đại đế Thiên - Địa - Thủy. Đó chỉ là Tết của người phàm, ở Thiên Đình chỉ là thăng cấp của người phàm mà thôi. Tiết tam nguyên còn được gọi là Quỷ tam nguyên, là lễ hội của quỷ. Vào ngày hôm nay, sinh nhật của Địa Quan, nhiều người cầu xin quan có thể cho bọn họ gặp lại tổ tiên của mình, hoặc là người phạm sai lầm lớn, cầu xin quan ân xá cho lỗi lầm của họ.
-Cho nên hôm nay cũng được gọi là Địa Quan xá tội.
-Nhưng mà Địa Quan cũng không có quyền lực lớn như vậy, vì vậy phải báo lên Thiên Đình. Ngọc Hoàng cảm thấy mọi người cần có cơ hội để sửa đổi, cũng nên tăng thêm giáo dục cảm hóa cả đời. Nếu mọi người cầu xin, vậy thì thuận theo lòng dân, đem ngày hôm nay thành ngày Tết chung của Thiên địa quỷ thần, thần phật đầy trời, có thể cứu người.
-Người trong Phật môn cũng có Tết Trung Nguyên, nhưng bọn họ gọi Tết Trung Nguyên là lễ Vu Lan.
Tần Thọ buồn bực hỏi:
-Ta cũng có thể hiểu được ngày hội này của Đạo Môn, nhưng tại sao trong ngày này lại có Phật môn xen vào?