Chương 68: Ta là con thỏ không nhấc chân
Nhìn Tần Thọ xù lông như quả cầu bằng lông, Bát Tiên và Hạo Thiên Khuyển nhìn nhau, thấy được nụ cười xấu xa trong mắt đối phương.
Lã Động Tân vuốt râu, vẻ mặt khó lường nói:
-Ài… đạo trời thật hung ác khắc nghiệt.
Lý Thiết Quải lắc đầu nói:
-Ài, đạo trời thật hung ác khắc nghiệt.
Hạo Thiên Khuyển nghe thấy vậy cũng đi theo lắc đầu nói:
-Kết cục thật thảm...
Tần Thọ nghe vậy nước mắt suýt nữa trào ra.
Lý Thiết Quải nhìn Tần Thọ lắc đầu nói:
-Đừng lo lắng, chuyện này giống như một đao thôi, không đau.
Tần Thọ kêu lên:
-Không đau sao? Ngươi thử xem?
Lý Thiết Quải cười ha ha nói:
-Bản tiên sẽ không thử, nhưng mà, con thỏ ngươi nhìn kỹ đi. Nhìn trong những vị làm thần tiên này, có phải có ít nữ tiên hơn đúng không? Ừm, đặc biệt ít nhỉ?
Tần Thọ nhìn xem, quả nhiên hầu như không có nữ tiên, chỉ có vài vị.
Tần Thọ trong lòng phát lạnh, hỏi:
-Tại sao lại thế này?
Tào quốc cữu vẫn luôn ngồi đó không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm túc ăn nói thận trọng, lãnh đạm nói:
-Cách vài năm sẽ có một lần thịnh hội. Người tham gia sẽ phải biểu diễn. Biểu diễn không tốt…
Nói đến đây, Tào quốc cữu không nói nữa, thở dài.
Tần Thọ cũng là quan tâm quá hóa loạn, người trong cuộc mơ hồ. Hắn người này bình thường rất khôn ngoan, không ai sánh bằng, nhưng nói đến sự sống chết của Hằng Nga, trong lòng lại rối như tơ vò.
Hơn nữa, Tần Thọ không thuộc về thế giới này, hắn đến từ trần gian, ở địa cầu, hoàng thượng chính là sự tồn tại kiểu gần vua như gần cọp, nếu lỡ may có đánh rắm một cái thì cũng có thể bị lôi ra ngoài lột da làm thành cái trống. Hơn nữa việc giết chóc là chuyện bình thường. Hắn lại đọc rất nhiều tiểu thuyết tiên hiệp âm mưu ma quái nên đã in sâu vào đầu hắn, hắn cảm thấy Thiên Đình sẽ chỉ tàn nhẫn hơn.
Vì vậy, kỹ năng diễn xuất kém cỏi của Bát Tiên và Hạo Thiên Khuyển cũng có thể đánh lừa hắn...
Tần Thọ không thể đợi thêm được nữa, hắn đi tới đi lui trên bàn, cuối cùng dừng lại, hỏi Lã Động Tân:
-Thượng tiên, ngài có cần thanh kiếm đó không? Nếu bây giờ không dùng, cho ta mượn dùng một chút được chứ?
-Ha ha… thỏ à, đó là pháp khí của Động Tân huynh, ai cũng không cho mượn. - Lam Thái Hòa mỉm cười đáp.
-Ồ? Con thỏ con, ngươi muốn mượn thanh kiếm của bản tiên sao? Ngươi mượn dùng làm gì? - Lã Động Tân có chút tò mò hỏi.
Tần Thọ liếc mắt một cái, nói:
-Không làm gì cả, chút nữa có cần liều mạng thì dùng!
Ngay sau khi những lời này được nói ra, mọi người đã được một phen náo loạn...
Bát Tiên hay Hạo Thiên Khuyển đều kinh ngạc nhìn Tần Thọ.
Hạo Thiên Khuyển đi tới hỏi:
-Liều mạng? Liều mạng cái gì? Với bản lãnh của ngươi, chưa kể đến khả năng sử dụng kiếm của Lã Động Tân. Cho dù ngươi có thể cầm nổi thì vẫn chết thôi.
Tần Thọ bất bình nói:
-Chết thì chết, ta có gì phải sợ chứ. Nhưng lỡ như có thể cứu được tiên tử nhà ta thì làm sao?
-Không có nếu như, nếu ngươi đi lên, không nghi ngờ gì ngươi nhất định sẽ chết. Đừng nói là ngươi, cho dù cả chúng ta và Bát Tiên cùng đi cũng không thể đỡ được dù chỉ một ngón tay của các Đại Đế bên trên. Đây là mệnh. Ngươi muốn chống lại vận mệnh sao? - Hà Tiên Cô từ nãy giờ không trêu đùa Tần Thọ giờ bỗng nhiên lên tiếng.
Tần Thọ ngẩng đầu, ưỡn ngực nói:
-Thỏ gia ta đây đã đến thế giới này thì không có ý định sống trở về! Dù sao ta sớm muộn cũng sẽ chết, thay vì bị số mệnh chi phối, tại sao lại không thể chết một cách có ý nghĩa? Ta không thể lựa chọn cách sống như thế nào, nhưng ta muốn chết một cách rực rỡ!
-Được! Nói hay lắm! - Lã Động Tân đột nhiên vỗ một cái, kêu lên.
-Con thỏ, lời này của ngươi rất có khí phách! - Lam Thái Hòa cũng kêu lên.
-Hay cho một câu không có ý định sống sót trở về... Ha ha, ta đã sống nhiều năm như vậy, cũng không biết làm sao để sống sót trở về, ha ha… - Lý Thiết Quải cười.
Cả tám vị trong Bát Tiên đều giơ ngón tay cái lên, khâm phục khí phách và trượng nghĩa của Tần Thọ.
Hạo Thiên Khuyển chạy theo hét lên:
-Mẹ nó... con thỏ ngươi còn có một mặt si tình như vậy sao? Quả nhiên, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ngươi theo Hạo Thiên Khuyển ta có bao lâu mà tính cách lại thay đổi nhiều như vậy, có vài phần giống ta, rất có khí phách.
Tần Thọ nghe vậy, lấy một quả đào ném vào mặt Hạo Thiên Khuyển nói:
-Đừng dát vàng lên mặt, ta là nam nhân, đến khi ta chết cũng là nam nhân!
-Được rồi, ta biết ngươi trâu bò rồi, đến cầm lấy pháp bảo của bản vương, lên đi. Thấy những người trên đài mây kia không, đi lên đánh từng tên một, bắt họ đồng ý, thế giới này là của ngươi. Đi thôi, thể hiện khí phách của một nam tử hán đại trượng phu. - Vừa nói, Hạo Thiên Khuyển không biết lấy từ nơi nào tới một cành cây, kín đáo nhét cho Tần Thọ.
Tần Thọ đen mặt nói:
-Ngươi cho rằng ta bị ngốc chắc?
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Ngươi không ngu ngốc, không ngu ngốc mà còn có thể bị một đám người lừa đi liều mạng sao?
Tần Thọ sửng sốt:
-Ý của ngươi là?
Hà Tiên Cô mím môi cười:
-Bọn họ trêu chọc ngươi đấy, làm sao có thể bị giết bởi vì biểu diễn không giỏi bằng những người khác? Đám yêu ma quỷ quái còn không có không nói đạo lý như thế, huống chi là Thiên Đình.
Tần Thọ sững sờ, lông mao dựng đứng lên, quát:
-Các ngươi nói dối ta? Lừa ta?
Đám người Bát Tiên lập tức nhìn lên trời một cái, xem như đám người mà Tần Thọ nói không bao gồm bọn họ.
Hạo Thiên Khuyển thì có chút lớn lối, ha ha cười to nói:
-Lừa ngươi thì ngươi có thể cắn lại sao?
Tần Thọ nghe vậy đột nhiên nổi giận, nhào lên người Hạo Thiên Khuyển, mắng:
-Xem ta có đập nát cái đầu chó của ngươi ra hay không!
Hạo Thiên Khuyển đang cười to lại bị Tần Thọ ném xuống đất, hắn hét lên:
-Ai da, thỏ ra oai rồi, thỏ mạnh quá, ta sợ quá... ai da, đau nha...
Tần Thọ đánh hai cái mới phát hiện, con chó chết này da dày thịt béo, đánh như thế không thấm vào đâu cả! Cùng lúc đó, Tần Thọ cũng có thể cảm giác được con chó chết này hình như cũng đã luyện bát cửu huyền công thâm hậu, trên người mình đồng da sắt, căn bản không phải đẳng cấp hiện tại của hắn có thể đánh thấm.
Nhưng Tần Thọ lập tức nhếch mép:
-Trộm trời trộm đất… trộm quần lót của ngươi…
Hạo Thiên Khuyển không biết, con thỏ chết tiệt này đang có ý đồ xấu, chỉ nghĩ rằng con thỏ nhỏ này đang trút giận, dùng quả đấm nhỏ đập vào ngực hắn.
Mà Bát Tiên và những người khác nhìn hai người này cười ha ha, đặc biệt là khi bọn họ nhìn về phía Tần Thọ, ánh mắt của bọn họ bất tri bất giác thay đổi.
Ban đầu khi bọn họ mới tiếp xúc với Tần Thọ, chỉ là vì cảm thấy con thỏ nhỏ này rất đáng yêu và vui tính. Nhưng những gì Tần Thọ thể hiện vừa rồi, dáng vẻ vì tiên tử của mình mà không sợ chết, vô cùng cảm động lòng người, giữa trời đất bạn tốt vô số, nhưng có thể chết vì ngươi lại có mấy người?
Tám người đã sống qua không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng bất quá cũng chỉ có bọn họ cùng nhau mà thôi. vì vậy họ vô cùng hiểu, một người mặc kệ vì ai mà chịu chết, nhân phẩm của người đó đều rất hiếm có.
Cho nên, vào lúc này, lần đầu tiên mấy người dùng một loại ánh mắt thẳng tắp mang theo tán thưởng nhìn Tần Thọ.
Lần này vận khí của Tần Thọ không tệ, sau khi ăn trộm mười mấy lần, hắn đã thành công!
Chỉ là...
-Mẹ nó...
Tần Thọ không khỏi chửi rủa khi nhìn thứ vừa xuất hiện trong đầu.
Hạo Thiên Khuyển không biết Tần Thọ đang mắng cái gì, nhưng thấy Tần Thọ vẻ mặt như gặp quỷ, sau đó rời khỏi hắn, ngồi trên bàn, trong miệng lẩm bẩm nói:
-Ta là con thỏ không nhấc chân. Ta là con thỏ không nhấc chân… Móa…
Vẻ mặt Hạo Thiên Khuyển khó hiểu, chỉ là vui đùa cũng xong rồi liền ôm bầu rượu đi tìm người để uống cùng.