Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 69: Phơi vũ khí hả?

Chương 69: Phơi vũ khí hả?

Tửu lượng của tiên nhân vốn rất tốt, bát tiên cũng vậy, Lã Động Tân đặc biệt yêu thích thứ này, uống rượu cùng Hạo Thiên Khuyển, ngươi một chén ta một chén.

Còn Tần Thọ, tuy rằng cũng uống, nhưng chỉ nhẹ nhàng khẽ nhấp một hớp, ánh mắt hơi rung động, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên sân khấu.

Trên tấm băng, Bách Hoa tiên tử đang khiêu vũ thì bỗng dưng có hoa tươi bay ra, biển hoa trải rộng, vạn hoa bái lạy…

Xem đến chúng tiên bốn phía dồn dập vỗ tay khen hay, trên đài mây cũng là một dáng vẻ thích thú.

Tần Thọ nhìn cảnh này, trên gáy đổ mồ hôi lạnh, hắn chỉ nghĩ đến điệu múa, nhưng quên những tiên tử cũng có phép thuật, phép thuật thần thông phối hợp với kỹ thuật nhảy, hiệu ứng mà nó mang lại còn hoành tráng hơn nhiều so với bất kỳ hiệu ứng 3D đặc biệt nào. Nhưng điệu múa của Hằng Nga, ngay cả hiệu ứng thô sơ nhất cũng không có…

So với sự hùng vĩ của khung cảnh bên trên kia thì Hằng Nga thua kém quá nhiều.

Tần Thọ cảm thấy, sợ rằng lần này Hằng Nga sẽ phiền muộn nhiều lắm.

-Đang lo lắng cho tiên tử nhà ngươi?

Hà Tiên Cô đến gần, ân cần hỏi han.

Tần Thọ nói:

-Đúng vậy… Phải rồi tiên tử, vì sao nơi này ít nữ tiên như vậy? Sẽ không thật sự bị… - Tần Thọ làm một động tác cắt cổ.

Hà Tiên Cô hé miệng cười nói:

-Đương nhiên không phải, thật ra nữ tiên rất nhiều, chẳng qua các nàng thích tụ tập lặng lẽ, vì thế đều ở một hội trường khác.

-Ầy… Bọn họ cũng không tới tiếp kiến Ngọc Đế chờ người sao?

Tần Thọ buồn bực, làm như vậy không khỏi quá không tôn trọng Ngọc Đế rồi?

Hà Tiên Cô nói:

-Bên kia có Vương Mẫu, Ngọc Đế sao nói quá nhiều được.

Tần Thọ thoáng cái liền hiểu…

-Điệu múa của Bách Hoa tiên tử này càng xem càng đẹp. Lam Thái Hòa ở bên cạnh thở dài nói.

Tần Thọ gật đầu đáp:

-Đúng vậy, điệu múa của Bách hoa tiên tử rất thần thông, rất đẹp. Đáng tiếc, tiên tử nhà ta lại không biết thần thông gì…

-Không biết thần thông? Hà Tiên Cô kinh ngạc hỏi.

Tần Thọ gật gù, nói ra cuộc sống gian khổ trên mặt trăng mà hắn và Hằng Nga từng trải qua, chẳng qua hắn ngược lại không kể khổ, xem như là một hồi ức nhỏ tốt đẹp.

Nghe Tần Thọ nói xong, Lã Động Tân cau mày nói:

-Đã sớm nghe nói, mặt trăng chính là cấm địa của tiên nhân, không ngờ rằng trên đó lại hiu quạnh đến vậy. Thật khổ cho hai chủ tớ các ngươi.

Lam Thái Hòa cũng nói:

-Loại nơi như vậy, dù biết công pháp tu hành, sợ rằng cũng vô dụng. Nguyên khí trong thiên địa quá mỏng manh, một năm tu hành cũng chưa chắc nhiều hơn hấp thu một ngụm nguyên khí bên ngoài để hít thở.

Trương Quả Lão nói:

-Đúng vậy. Vốn tưởng rằng tiên giới đều như vậy, không ngờ trên mặt trăng lại như thế, vậy căn bản không phải là nơi để người ở lại. Nếu có cơ hội, chúng ta thay mặt tiên tử và con thỏ thỉnh cầu Ngọc Đế việc này, xem có thể cho các ngươi chuyển sang nơi khác ở hay không.

Tần Thọ vừa nghe vậy thì nhanh chóng đứng lên, lần đầu tiên có dáng vẻ con người, chắp tay hành lễ rất nghiêm túc với mọi người rồi nói:

-Đa tạ chư vị thượng tiên, ta đây thay mặt tiên tử nhà ta đa tạ mọi người.

-Há, con thỏ nhà ngươi đúng là xảo quyệt, chúng ta còn chưa đồng ý, Quả Lão cũng chỉ đề nghị một câu, nhưng ngươi đã tạ ơn trước. Chuyện này nếu như bọn ta không đồng ý thì chẳng phải là quá không biết điều sao? Lý Thiết Quải cười nói.

Hán Chung Ly cười ha ha nói tiếp:

-Nếu đã vậy, vậy mọi người sẽ thức thời một chút, giúp ngươi chuyện này, thế nào?

Đám người Hà Tiên Cô gật đầu rối rít.

Tần Thọ nghe thế, cảm kích trong lòng, ôm bầu rượu nói:

-Kính các vị.

Kết quả bầu rượu bị Hạo Thiên Khuyển cướp đi ngay lập tức, Hạo Thiên Khuyển cảnh giác nói:

-Các vị, thỏ này không có tửu lượng, phẩm rượu cũng không giỏi. Trước đây tên này uống say còn dọa dẫm ta, vì thế, ta cảm thấy phải kiểm soát việc uống rượu của hắn.

Mọi người sững sờ, lập tức truy tìm nguyên do, thỏ bất lực không thể làm gì hơn là nói ra, toàn trường ầm ĩ cười ha ha… Nói thẳng con thỏ này trâu bò, đủ dữ dội.

Tần Thọ thì trưng một gương mặt tỏ ra vô tội, khiến mọi người càng cười vui vẻ.

Hà Tiên Cô dùng sức ôm hắn, khuôn mặt nhỏ ma sát trên đầu vai hắn…

Vẻ mặt Tần Thọ đã quen bị đùa giỡn, đôi mắt của Hạo Thiên Khuyển thì lại trừng mắt không nhìn, khẽ nói một tiếng:

-Đi tiểu thôi…

Tần Thọ vừa nghe thì nhanh chóng xoay người, ra vẻ cái gì cũng không biết.

Chờ Hạo Thiên Khuyển đi rồi, Tần Thọ ngoắc ngón tay với mọi người, vô cùng thần bí nói:

-Mọi người có muốn xem trò vui hay không?

Trên thực tế, Hạo Thiên Khuyển ở tầng thứ này, vốn không có thứ gọi là mắc tiểu, nhưng hắn khác với người ta, vẫn giữ lại chút thói quen. Mặt khác, hắn thật sự không chịu nổi đãi ngộ của Tần Thọ, dưới sự đối đãi khác biệt, nên đi ra hóng mát một chút.

Hắn cũng không nói, tìm góc nào đó không người, đến gần, sau đó…

-Mẹ nó… làm sao đây nhỉ? Là nhấc chân trái trước hay nhấc đùi phải trước? Mẹ nó, sao ta quên được? Không đúng, cái này không thể quên được… Nghĩ kỹ lại. Thử trước xem… Chân trái? Đùi phải? Hay là chân trước?

Chỉ thấy một con chó đen lớn đứng bên cạnh một thân cây, nhấc chân trước lên.

Rồi lại nhấc chân lùi về sau, lẩm bẩm tính tính toán toán hồi lâu, cứ thế cái gì cũng không làm.

-Hay là, cứ đứng tiểu như thế nhỉ? Nhưng lỡ như tiểu trúng chân thì tính sao? - Hạo Thiên Khuyển cân nhắc suy nghĩ.

Suy đi nghĩ lại, Hạo Thiên Khuyển nằm xuống đất, bốn chân hướng lên trời, đại bác nhấc lên, nhìn góc độ…

Hạo Thiên Khuyển lắc đầu nói:

-Cũng không phải tư thế này, nếu như tiểu như vậy, tuyệt đối sẽ trúng mặt cho xem…

Hạo Thiên Khuyển lại bò dậy, cuối cùng thực sự không còn cách nào, quyết định, Hạo Thiên Khuyển đứng thẳng người lên, nhìn trái, nhìn sau, không có ai…

Cứ thế chân trước học người, cầm lấy vòi chữa cháy của mình, hít sâu một hơi, xì…

-Ồ… Hóa ra là tư thế này à… Không tiểu trên chân, chỉ vất vả chút xíu, nhưng nói chung chắc là đúng rồi. Hạo Thiên Khuyển thì thào lẩm bẩm, hơn nữa nhìn cảnh sắc nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài mà muôn vàn cảm khái.

Đúng lúc này, một con chó màu trắng đi qua bên cạnh Hạo Thiên Khuyển, đi tới trước một thân cây, vừa lùi về sau vừa nhấc chân, xì…

Sau khi tiểu xong, thời gian trôi qua, cứ đi như thế…

Để lại Hạo Thiên Khuyển đứng tại chỗ, cầm vũ khí của mình lung lay trong gió…

Một lát sau, Hạo Thiên Khuyển phục hồi tinh thần trở lại, la lên:

-Trời má ơi… Không đúng! Chó từ đâu tới? Nơi này vì sao có thể có chó?

-Phụt! Ha ha…

Từ phía sau truyền đến tiếng cười không nhịn nổi, Hạo Thiên Khuyển vừa quay đầu nhìn lại, nhất thời càng thêm lung lay.

Chỉ thấy một loạt người đứng phía sau không biết từ lúc nào… bưng chén rượu, ăn hoa quả.

Từ trái sang phải bao gồm tám người Lý Thiết Quải, Hán Chung Ly, Lã Động Tân, Lam Thái Hòa, Tào Quốc Cữu, Hà Tiên Cô, Hàn Tương Tử, Trương Quả Lão, thì đỏ cả mặt!

Không đúng! Con thỏ kia đâu?

Hạo Thiên Khuyển bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, xem trò vui, làm sao có thể thiếu đi con thỏ khốn kiếp thiếu đạo đức đào mộ tổ tiên khi khói còn xanh chứ?

Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một con thỏ chạy từ đằng xa tới, sau đó gương mặt ngốc nghếch liếc nhìn dưới háng của Hạo Thiên Khuyển, Tần Thọ ung dung thong thả đánh giá:

-Làm gì thế? Phơi vũ khí hả? Hay là nghiên cứu pha rượu thêm vật liệu gì sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất