Chương 79: Không đúng!
Lã Động Tân liếc mắt nhìn Tần Thọ nói:
-Con thỏ, cơ thể của ngươi có chút kỳ lạ, nói về cơ thể, một số tiên nhân cũng không thể sánh bằng ngươi, nhưng mà nói về cái khác, ngươi ngay cả một tiểu tiên cũng không bằng. Nếu tính theo tu vi, ngươi chỉ là một con yêu tinh nho nhỏ, nói về lực chiến đấu, ngươi có thể đánh những tiên nhân không có bản lãnh gì kia đến mức phải kêu cha gọi mẹ...
-Cho nên là?
Tần Thọ hỏi.
Lã Động Tân nói:
-Cho nên, ngươi chính là một con quái vật...
Tần Thọ:
-Con mẹ nó...
Hạo Thiên Khuyển vỗ vỗ vai Tần Thọ nói:
-Nói thật, sống nhiều năm như vậy, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con thỏ cổ quái như ngươi. Không phải là ngươi muốn tu luyện công pháp hay sao? Một lát nữa ta truyền cho ngươi một bộ là được ngươi tu luyện thử một chút, chỉ là trên mặt trăng kia của các ngươi, haiz… Công pháp gì cũng không dùng được.
Tần Thọ vừa nghĩ tới mặt trăng khô kiệt nguyên khí kia, thở dài nói:
-Haiz, có chút ít còn hơn không đi. Cũng may ta có thể thường xuyên đến Thiên Đình, cũng có thể hít thở một chút.
Hạo Thiên Khuyển lắc đầu nói:
-Nào có dễ dàng như vậy, tu luyện một bộ công pháp, từ lúc bắt đầu đến khi kết thức, nhắm mắt lại một cái là đã trôi qua thật nhiều năm. Bằng không, vì sao có người nói một ngày trên núi bằng ngàn năm trên đời? Ngươi thật sự cho là có công pháp gì là có thể cướp đoạt trời đất sao? Đây đều là sự dày công tu luyện, dựa vào thời gian ngươi ở trên Thiên Đình cũng chỉ có thể ở lại một thời gian ngắn để học, hoàn toàn không có cách nào để tu luyện.
Lam Thái Hòa cười nói:
-Đúng vậy, hoặc là không tu luyện, hoặc là một khi đã tu luyện thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh mà không ý thức được. Nghìn tám trăm năm hoàn toàn không phải chuyện lạ gì. Thường có người không đủ tuổi thọ, bế quan tu luyện, kết quả không thể đột phá bình cảnh tuổi thọ, nên đã thăng thiên trong lúc tu luyện, để lại pháp bảo, công pháp, đan dược, giúp đỡ không công cho hậu nhân hưởng. Tu hành, chính là chạy đua với thời gian...
Tần Thọ ngạc nhiên, hắn vẫn cho là tu luyện giống như là võ hiệp, tiên hiệp trong tiểu thuyết vậy, buổi tối dành thời gian tu luyện một chút, ban ngày thì hóa trang thành hai mặt để sống… Kết quả, lại cần lâu như vậy! Khó trách thần tiên từng người từng người một đều sống lâu như thế, tình cảm không tồn tại được lâu cũng mất dần...
Tần Thọ không nhịn được hỏi:
-Vậy phải làm thể nào để tăng tuổi thọ?
Hàn Tương Tử nói:
-Có rất nhiều cách, sử dụng thiên tài địa bảo, mỗi lần tu luyện đột phá một tầng công pháp, tuổi thọ cũng sẽ tăng lên theo, cụ thể tăng lên bao nhiêu, thì phải nhìn giống loài. Nói một cách tương đối, căn bản của loài người rất kém cỏi, nếu như một triệu năm không thể thành tiên, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho dù có thành tiên, nếu mà không thể bước vào hàng ngũ Kim Tiên vấn đạo trường sinh, thì sớm muộn gì cũng phải chết.
Đương nhiên, thành tiên rồi, cũng sẽ có nhiều phương pháp để tăng tuổi thọ hơn, ví dụ như quả bàn đào, nhân sâm gì đó...
Tần Thọ nghe thế, yên lặng mặc niệm mấy phút cho người của thế giới này, cả một đời sống thật mệt mỏi… Nhưng mà trong nháy mắt vừa nghĩ tới những khó khăn mà con người trên Địa Cầu phải chịu đựng, tổng cộng tuổi thọ cũng chỉ có trên dưới trăm năm, lại phải dùng mấy chục năm cố gắng mua một căn nhà, sau đó dùng số tuổi thọ còn lại để trả nợ khoản tiền vay dùng để mua nhà, hắn lại đột nhiên cảm thấy, người của thế giới này vẫn còn rất hạnh phúc...
Nghĩ đến người trên Địa Cầu, hắn lại nghĩ tới chính bản thân, hình như, nếu hắn thật sự bế quan, có lẽ mấy ngày sẽ lập tức bị chết đói...
Nghĩ đến đây, Tần Thọ nhất thời cảm thấy không có hứng thú đối với chuyện tu luyện, lập tức hỏi:
-Tu luyện không phải là hấp thu nguyên khí sao? Ta không thể ăn sao?
Hà Tiên Cô cười nói:
-Ai nói cho người biết tu luyện chính là đơn thuần hấp thu nguyên khí? Mặc dù hấp thu nguyên khí quan trọng nhưng cũng không phải là gốc rễ của việc tu luyện. Có thể giác ngộ thiên đạo, lĩnh hội phép tắc của thiên địa, mới chính là mục đích của tu hành. Tất cả bản lĩnh cao cường, đều không thể không phụ thuộc vào thiên đạo mà vận hành, hiểu rõ thiên đạo, cũng lập tức có thể tự học được rất nhiều bản lĩnh cao cường. Tu hành, chính là ngộ đạo, ngộ đạo thì mới có thể sống lâu. Nguyên khí, cũng chỉ là thứ cơ bản để phát huy bản lĩnh cao cường mà thôi.
Lã Động Tân cầm bầu rượu lên nói:
-Nguyên khí chính là rượu, còn cơ thể chính là cái bình này, bình càng lớn thì có thể đựng được càng nhiều rượu, nhưng mà vì sao nghiêng bình thì rượu lại tràn ra… Đây chính là điều muốn nói! Nếu ngươi không hiểu, cho dù bầu rượu có lớn hơn nữa, bên trong có nhiều rượu hơn nữa, ngươi cũng không rót ra hay uống hết được. Nói sâu hơn nữa thì không ngộ được đạo, ngươi thậm chí cũng không thể uống được rượu...
Tần Thọ có chút hiểu ra, ở cái thế giới này, đạo lý mới chỉ là căn bản, cũng là tầng chót dưới cùng của phép tắc. Giống như khi bắt đầu học toán, trước tiên phải học những công thức cơ bản cơ bản nhất, như một cộng một bằng hai. Với những cơ sở này, ngươi mới có thể làm các bài toán khác, học các công thức phức tạp hơn và giải các bài toán cao cấp hơn.
Bách Hoa tiên tử bổ sung:
-Tu hành công pháp, chính là mở rộng vật chứa, gia tăng tửu lượng, đồng thời dung hợp trạng thái tinh thần của mình vào trạng thái ngộ đạo. Nguyên khí có thể bổ sung thể lực cơ thể đã tiêu hao, cho phép ngồi lâu mà không phải vận động nhiều, giúp cơ thể càng thêm mạnh mẽ để có thể chống đỡ thời gian ngồi thiền lâu hơn, từ đó giúp ngươi có thể đi sâu hơn, kéo dài trạng thái tiến vào ngộ đạo. Ta có biết một vị thần tiên, hàng năm đều trong trạng thái ngộ đạo, trên căn bản là đều không tỉnh.
Tần Thọ nghe vậy líu lưỡi không nói nên lời, hỏi:
-Công pháp tốt và công pháp dởm có gì khác nhau?
-Chúng khác nhau rất nhiều, công pháp tốt có thể hấp thu nguyên khí một cách nhanh chóng, tăng nhanh tốc độ cường hóa cơ thể, quan trọng nhất là, công pháp càng tốt càng có thể bắt chước theo cách vận hành của thiên đạo, giúp cho ngươi có thể dễ dàng tiến vào trạng thái ngộ đạo, mức độ tiến vào thiên đạo lại càng sâu hơn… Tóm lại, công pháp tốt có chỗ tốt vô tận, chỉ là loại công pháp này, đã ít lại càng ít. - Lã Động Tân thở dài nói.
-Thì ra là như vậy. - Tần Thọ khẽ gật đầu, coi như là có thêm một tầng nhận thức đối với thế giới này.
Nhưng mà nói chuyện đến nói chuyện đi, Tần Thọ phát hiện, chuyện này hình như không có quan hệ gì với hắn, hắn hoàn toàn không có thời gian ngộ đạo! Hơn nữa, vật chứa là hắn này, trời sinh đã gặp rắc rối hơi lớn...
Mấy người đang trò chuyện bên này, bên kia vang lên một tiếng Phật hiệu, sau đó chúng Phật Đà dưới sự hướng dẫn của Phật Tổ Như Lai, cùng vang lên tiếng tụng kinh, từng tia sáng phật giáo chiếu xuống cả một vùng đất, cũng không biết độ hóa được bao nhiêu oan hồn...
Sau khi tiếng tụng kinh dừng lại, cũng có nghĩa là cuộc hội họp long trọng này đã kết thúc.
Không có người lãnh đạo nói những lời tổng kết dài miên man, sau khi Quan Tư Lễ lên tiếng kết thúc, tất cả chúng tiên vội vàng đứng dậy, hành lễ với Ngọc Đế và Tây Vương Mẫu, sau đó đều tự mình giải tán.
Ngọc Đế và Tây Vương Mẫu lần lượt rời khỏi cung long phượng, những vị thần tiên khác cũng lần lượt mở từng cánh cửa ánh sáng rồi bước vào rời đi.
Bát Tiên, Bách Hoa tiên tử cũng đứng dậy nói lời tạm biệt.
Mắt thấy mọi người đã đi xa, Tần Thọ và Hằng Nga liếc nhìn nhau một cái, Tần Thọ phát hiện, mọi người đều đi hết rồi, ở đây còn nhiều đồ như vậy, phải thu dọn hết sao… Nếu để bộ bàn ghế này ở đây thì tiếc lắm.
Trong lúc hắn đang nghĩ xem nên bắt đầu ra tay lúc nào, thì có hai người đi tới.
Một người là Quan Tư Lễ, người còn lại là Văn Khúc Tinh nho nhã.
Trong tay Quan Tư Lễ kéo một tòa Cung Trăng, giao cho Hằng Nga nói:
-Tiên tử, đây là Cung Trăng lần trước của Ngọc Đế, xin hãy cất đi.
-Không đúng nha!
Không đợi Hằng Nga cảm tạ, Tần Thọ đã lên tiếng trước.
Quan Tư Lễ nhướng mày, hỏi:
-Hả? Không đúng chỗ nào?
Tần Thọ chỉ vào Cung Trăng nói:
-Ngọc Hoàng Đại Đế nói là cho ba tòa, ngươi làm sao lại chỉ cho ta một tòa? Chẳng lẽ là ăn tiền boa?