Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 80: Đừng lãng phí

Chương 80: Đừng lãng phí

Quan Tư Lễ lập tức chết lặng tại chỗ, cẩn thận nhớ lại một chút, lắc đầu nói:

-Ngọc Đế nói là một toà.

Tần Thọ ha ha nói:

-Ta biết ngay các ngươi hay chơi xấu, cho nên ta đã dùng Ảnh Ấn Thạch làm bản sao, các ngươi tự xem đi!

Tần Thọ mở Ảnh Ấn Thạch ra, bên trong là đoạn hắn cùng Ngọc Đế tranh cãi, Ngọc Đế nói ba lần liên tiếp:

-Thưởng một toà Nguyệt Cung.

Tần Thọ buông một tay nói:

-Ngươi xem… Ngọc Đế tự nói, thưởng ba tòa.

Quan Tư Lễ thấy vậy, mặt đen lại, chẳng lẽ tên này không biết cái gì gọi là cường điệu sao?

Văn Khúc Tinh cũng im lặng, hắn ngày càng cảm thấy, hình như cho con thỏ này đi Văn Uyển là một sai lầm.

Tần Thọ nói:

-Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, huống chi là lời Ngọc Đế nói, Nguyệt Cung này chúng ta sẽ nhận trước, chốc nữa ngươi hỏi lại Ngọc Đế rốt cuộc là mấy toà. Ừm, nếu như ta không nhận được ba tòa, lần sau gặp được Ngọc Đế ta nhất định ở trước mặt người hỏi một chút.

Tần Thọ bày ra tư thế khẳng định mình nhất định sẽ cáo trạng.

Trên trán Quan Tư Lễ đều là mồ hôi lạnh. Nếu là người bình thường nói như vậy thì chắc chắn hắn sẽ mặc kệ. Nhưng mà ở trước mắt con thỏ này lại không giống. Bữa tiệc lần này, có thể nói con thỏ này đã lấy hết danh tiếng!

Trên có Ngọc Đế, Tây Vương Mẫu coi trọng, dưới có Linh Sơn đệ nhất chiến thần Khổng Tuyên, Thiên Đình đệ nhất chiến tướng siêu cấp phú nhị đại Dương Tiễn làm chỗ dựa!

Quan trọng nhất chính là, con thỏ này không hề biết một chút gì gọi là xấu hổ. Mọi người đều đã biết đến hắn, hắn nói làm vậy, khẳng định làm được.

Hơn nữa, lúc đó Ngọc Đế xác thực nói ba lượt, ai có thể cam đoan không phải Ngọc Đế nói thưởng ba tòa? Vì một chút việc lông gà vỏ tỏi mà chạy đến hỏi Ngọc Đế? Đoán chừng Ngọc Đế sẽ trực tiếp đập bay hắn! Nguyệt Cung? Đừng nói đối với Ngọc Đế, cho dù là tiên nhân bình thường, nó cũng không phải là một việc lớn. Chỉ có điều Ngọc Đế ban thưởng, vậy nên không chỉ là một chỗ ở mà còn đại biểu cho hắn danh chính ngôn thuận trở thành thần tiên, đại biểu cho thể diện, đại biểu cho Thiên Đình, đại biểu cho việc Thiên Đình tán thành, đại biểu cho đủ loại… Ý nghĩa thực tế càng lớn.

Cho nên vật này, bình thường sẽ không ai thèm muốn...

Đáng tiếc, gặp được một việc kì lạ như vậy, Quan Tư Lễ thật sự cảm thấy đau đầu...

Nghĩ tới nghĩ lui, Quan Tư Lễ nói:

-Tiểu thần sẽ hỏi thử, một ngày sau sẽ cho các ngài một câu trả lời chắc chắn.

Tần Thọ nói:

Đi đi, đi đi… Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta nhiều người như vậy, một tòa Nguyệt Cung thật sự không đủ dùng.

Quan Tư Lễ nói thầm một câu:

-Nguyệt Cung này là pháp bảo, mở ra cũng phải một ngàn mẫu… Các ngươi chỉ có hai người.

Tần Thọ trợn tròn mắt nhìn Quan Tư Lễ một cái rồi nói:

-Ai nói cho ngươi biết Nguyệt Cung là dùng để ở?

-Vậy… - Quan Tư Lễ khó hiểu.

Tần Thọ cảm thán nói:

-Nó là dùng để ăn.

Quan Tư Lễ, Văn Khúc Tinh lập tức bó tay rồi. Ăn phòng ở, con thỏ chết tiệt này đúng thật là… Thỏ thiên cổ đệ nhất hiếm thấy!

Quan Tư Lễ rời đi, vừa đi một bên nói thầm:

-Ài, hai tòa Nguyệt Cung đấy… Ngọc Đế khẳng định là không thể báo, lại phải xuất tiền túi của ta, hừ hừ… lát nữa phải ăn một con thỏ hấp cách thuỷ mới được...

Quan Tư Lễ vừa đi, Hằng Nga với Văn Khúc Tinh chào hỏi:

-Tinh quân, còn có việc gì?

Văn Khúc Tinh rất muốn nói không có việc gì, chỉ đi ngang qua… Nhưng mà hắn thật sự có việc đây!

Văn Khúc Tinh trầm ngâm một chút, khuôn mặt nghiêm túc, hắn quyết định, mặc kệ con thỏ kia là cái quái gì, hắn phải dạy bảo nó một cách tử tế, không nói đến trưởng thành thành tài, tối thiểu phải đúng quy củ! Nếu không, hắn ở trước mặt Ngọc Đế và Tây Vương Mẫu cùng với chúng tiên, đỡ không nổi người kia!

Bởi vì cái gọi là nghiêm sư xuất cao đồ, cho nên hắn chuẩn bị từ hôm nay trở đi, sẽ trở thành nghiêm sư mặt lạnh, công chính nghiêm minh.

Văn Khúc Tinh nghiêm mặt nói:

-Tiên tử, bổn tiên là tới nhắc nhở Tần Thọ, giờ mão buổi sáng ngày mai đến Thư Sơn Văn Uyển báo cáo, không được đến muộn, nếu không là bị phạt đánh gậy.

Tần Thọ nghe xong, con mắt lập tức sáng lên, yên lặng nhớ kỹ những lời này, còn lập lại ba lượt nói:

-Lão sư ta nhớ kỹ rồi, giờ mẹo, Thư Sơn Văn Uyển, muộn là phạt đánh gậy, đúng không?

Văn Khúc Tinh nghe vậy, khẽ gật đầu, đối với việc con thỏ này chăm chú lặp lại ba lượt lời của mình, cảm thấy hết sức hài lòng. Hắn đột nhiên cảm giác được con thỏ này tựa hồ cũng không phải kém cỏi như vậy, ít nhất thời điểm gặp hắn, rất trung thực, rất cung kính...

-Lão sư, ta nhớ kỹ rồi! Người yên tâm đi!

Tần Thọ kêu lên.

Văn Khúc Tinh lấy ra một khối ngọc bội giao cho Tần Thọ nói:

-Đây là lệnh bài của Văn Uyển, cầm lấy lệnh bài là có thể qua Nam Thiên Môn. Tiến vào Thiên Đình sẽ có địa đồ chỉ dẫn phương hướng cho ngươi, nhớ kỹ, Thiên Đình ở chính giữa, không nên đi loạn, không lại gây tai hoạ cho ta.

Tần Thọ lại lặp lại ba lượt.

-Ngọc Nhi, vì sao em luôn thích lặp lại ba lượt thế?

Hằng Nga có chút tò mò mà hỏi.

Tần Thọ nghiêm chỉnh nói:

-Chuyện quan trọng, nói ba lượt, nhớ cho rõ chứ sao.

Văn Khúc Tinh nghe vậy, hài lòng cười cười, trong lòng tự nhủ, quả nhiên, theo con thỏ cười đùa tí tửng sẽ vô dụng, phải nghiêm túc mới có thể trấn áp được hắn! Ha ha...

-Tốt rồi, việc nên nói đã nói xong, hai vị, bổn tiên cáo từ.

Nói xong, Văn Khúc Tinh rời đi.

Tần Thọ cùng Hằng Nga hành lễ tiễn hắn...

Sau khi Văn Khúc Tinh rời đi, hai người nhìn nhau, sau đó cùng lộ ra bộ dáng tươi cười. Tuy rằng chúng tiên ở đây rất náo nhiệt, nhưng không biết đã bao nhiêu năm hình thành thói quen thế giới chỉ có hai người, chợt phát hiện, đây chính là loại yêu thích chỉ có hai người mới có thể cảm giác được thế giới của nhau.

Hằng Nga xoay người muốn ôm Tần Thọ.

Tần Thọ vội vã lắc đầu nói:

-Lúc khác, nơi đây nhiều đồ vật gia dụng như vậy, giữ lại tránh lãng phí, ta đi đóng gói mang về...

Hằng Nga nghe xong, lập tức gõ vào đầu Tần Thọ, khiển trách:

-Em cái con thỏ này, không được làm ẩu. Đi thôi, cùng ta về nhà!

Nói xong, Hằng Nga mặc kệ Tần Thọ nói gì, trực tiếp bắt lấy hắn.

Thế nhưng hắn liều chết tránh né, đem bốn phía chén đĩa, bầu rượu tất cả đều lấy đi. Tần Thọ biết rõ, những hũ rượu này đều là tiểu bảo bối, bên trong có rất nhiều rượu, những thần tiên kia chắc uống không hết. Mà chén đĩa cùng bầu rượu khác nhau lắm, chỉ có điều bên trong rất nhiều hoa quả mà thôi...Tần Thọ không trông cậy vào toàn bộ số hoa quả còn lại, có điều chỉ cần có còn dư lại, chính là lấy!

Dù sao vẫn khác với việc phải ăn hoa quế trên cung trăng...

Cho nên, Tần Thọ mặc kệ Hằng Nga ở phía sau đuổi theo, một đường vơ vét tạo thành một ngọn núi mới bị Hằng Nga bắt được, xách tai thỏ, vẻ mặt không cam lòng bị mang đi...

Tần Thọ dựa vào trong ngực Hằng Nga, vui thích nhắm mắt lại, vẫn là nằm giường nhà mình an tâm hơn...

Trên thực tế cũng đúng là như thế, từ lúc đến Thiên Đình đến lúc kết thúc, Tần Thọ sợ Hằng Nga lo lắng mới tính toán hoàn toàn bỏ xuống.

Ngay khi Tần Thọ rời đi, Quan Tư Lễ mang theo mấy cung nữ đi đến, một lúc sau, dãy núi chính giữa vang lên một tiếng tức giận gào thét:

-Con thỏ chết tiệt! Chén đĩa, bầu rượu của chúng ta đâu? Toàn bộ mất hết rồi… Toàn bộ mất hết rồi!

-Ngọc Nhi, hình như ta vừa nghe được có người vừa gọi tên em.

Trên đường đi ra khỏi Thiên Đình, Hằng Nga nghi ngờ quay đầu lại nhìn nhìn.

Tần Thọ híp mắt nói:

-Chắc là nghe nhầm đấy. Cho dù có, đoán chừng cũng là không nỡ bỏ ta, ây… người đẹp, phong cách, nhân duyên tốt, chỉ chút này là không tốt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất