Chương 84: Kiệt tác của con thỏ
Mấy phút sau, Tần Thọ bắt đầu thu dọn mâm nhỏ và bầu rượu của hắn.
-Cái tên này tuyệt đối không thể uống rượu nữa! Rất không biết uống! Tửu lượng thật là kém!
Tần Thọ rì rầm thu bầu rượu vào!
Nhất là lúc lấy mâm trái cây, hắn thoáng chần chờ, cuối cùng, đem mâm trái cây đặt bên dưới một đống vụn gỗ, dẹt miệng nói:
-Làm hắn được lợi rồi!
Nói xong, Tần Thọ vỗ vỗ mông, xoay người rời đi!
Không lâu sau, Ngô Cương tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn trời, thì thầm nói:
-Ôi chao, một giấc ngủ này cảm giác thật là thoải mái… Ấy, sao nắm tay lại hơi đỏ thế nhỉ? Đụng phải cái gì à?
Ngô Cương ngồi dưới đất nghĩ nghĩ, trong đầu xuất hiện một đoạn trí nhớ, Ngô Cương nhất thời vui vẻ:
-Ha ha… đánh tốt lắm, đánh rất tốt! Con thỏ chết tiệt, cuối cùng cũng để ta bắt được, ha ha...
Cười không được ba tiếng, trí nhớ của Ngô Cương càng ngày càng rõ ràng, trước khi đánh con thỏ đó hắn đã làm gì!
-Y phục của ta!- Ngô Cương bất chợt nhớ ra, tự tay mình đã đưa y phục cho con thỏ!
Ngô Cương nhanh chóng đứng dậy tìm y phục, kết quả phát hiện, y phục của hắn được xếp ngay bên cạnh, vậy mà lại không bị lấy mất!
Ngô Cương nhất thời vui vẻ:
-Ha ha, xem ra kia con thỏ nhãi nhép kia bị đánh cho sợ rồi, cho hắn cũng không dám lấy. Ừm, quả nhiên, nghiêm sư xuất cao đồ, lần này ta phát uy vẫn còn rất mạnh mẽ nhỉ… ha ha...
Ngô Cương nói xong, đứng dậy, một trận gió thổi qua, Ngô Cương chỉ cảm thấy cẳng chân lạnh lẽo, cúi đầu vừa trông thấy, mặt Ngô Cương đen sì!
Môt chiếc quần dài lành lặn, cứ thế mà bị gặm thành một cái quần đùi!
-Con thỏ chết tiệt!
Ngô Cương nổi giận phừng phừng gào lên!
Cầm lấy y phục khoác lên người, Ngô Cương chuẩn bị đi tìm Tần Thọ tính sổ, kết quả vừa mặc y phục vào, hắn chỉ cảm thấy trên ngực cũng lạnh lẽo một trận..!
Cúi đầu nhìn, trên ngực rõ ràng có hai cái lỗ, hai bên ngực lộ ra ngoài thì cũng thôi đi, trọng điểm là… hắn còn cảm thấy có chút gợi cảm!
Mặt Ngô Cương tái cả đi rồi, đồng thời còn cảm thấy phía sau lưng cũng hở, chạy nhanh đi tìm một vũng nước soi xem, chỉ thấy phía sau lưng cũng là bị cắn ra hình một con thỏ!
-Má… nó! Con thỏ chết tiệt, đừng để cho ta bắt được ngươi!
Ngô Cương gào đến rát cổ bỏng họng..!
-Ngọc Nhi, hình như có người đang gọi em.
Trong sơn động, Hằng Nga vừa ngủ một giấc ngắn dậy nói với Tần Thọ vừa mới đi vào động!
Tần Thọ run rẩy dựng tai lên, xoa xoa cái bụng nhỏ tròn trịa, sau đó trợn mắt nói dối:
-Không có mà, chắc là nàng nghe nhầm rồi?
-Chẳng lẽ ta lại nghe nhầm rồi?
Hằng Nga cũng hơi hoài nghi chính mình!
-Chắc chắn là nghe nhầm rồi.
Tần Thọ không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, vì thế nói:
-Đúng rồi, hiện tại chúng ta có Nguyệt Cung rồi, có phải là nên chuyển nhà rồi không?
Hằng Nga hé môi cười nói:
-Việc này còn phải cần em nói sao? Đồ đạc trong sơn động đều đã thu dọn ổn thỏa rồi, chỉ còn chờ em mang sang Nguyệt Cung nữa thôi.
Tần Thọ vỗ tay một cái nói:
-Ta làm ngay đây!
Cùng lúc đó, Ngô Cương giận dữ đang chuẩn bị đi tìm Hằng Nga tố cáo, kết quả sau khi một cước đá văng đống vụn gỗ, kinh ngạc phát hiện, thế nhưng phía dưới còn một cái mâm trái cây… trên mặt đất phía dưới mâm trái cây còn có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
-Cái đồ tửu lượng kém, sau này ngươi cứ ăn hoa quả đi!
Nhìn thấy một hàng chữ này, Ngô Cương khụt khịt mũi, miệng giật giật:
-Con thỏ chết tiệt...
Sau đó, Ngô Cương cầm búa, tiếp tục đốn cây, còn việc tìm con thỏ báo thù? Hắn dường như đã quên tìm Hằng Nga tố cáo, lại dường như đã không thèm để ý nữa!
Một bên khác, Tần Thọ đưa Hằng Nga ra khỏi sơn động, ngay tại một mảnh đất trống lớn bên cạnh sơn động, lấy Nguyệt Cung ra ném lên bầu trời!
Ngay sau đó, mô hình Nguyệt Cung bắt đầu vù vù phóng đại ra, trong chớp mắt hóa thành một tòa trang viên vô cùng rộng lớn!
Trang viên ầm một tiếng hạ xuống, nện lên mặt đất! Bụi bay lên mù mịt bốn phía, trong lúc nhất thời không thể thấy rõ tình huống bên trong!
Đợi một hồi, bụi mù lắng xuống, Tần Thọ cùng Hằng Nga cũng thấy rõ ràng dáng vẻ của Nguyệt Cung, nhất thời kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được!
Ban đầu Tần Thọ nghĩ đây chỉ là một tòa trang viên mà thôi, hiện tại trông thấy, hắn mới hiểu được, dây không phải trang viên nữa! Rõ ràng đây chính là một tòa thành!
Tường ngoài không cao lắm, cũng khoảng hơn hai thước, bức tường màu trắng liếc qua nhìn không đến đầu.
Đứng bên ngoài bức tường Tần Thọ có thể nhìn thấy lầu các bên trong, kia không phải một tòa lầu các, mà là một vùng lầu các! Một quần thể cung điện!
Đồng thời trên bầu trời rơi xuống một tờ giấy, Tần Thọ nhanh chóng nhảy lên tiếp được, hai người giơ lên xem, thì ra là bản giới thiệu vắn tắt về Nguyệt Cung!
Không xem không biết, vừa xem đã bị dọa cho nhảy dựng lên!
Chỉ thấy trên đó viết:
Đại thể Nguyệt Cung chia làm một cung, hai quán, ba đình, bốn đài, năm điện!
Một cung cũng chính là bản thân Nguyệt Cung; hai quán gồm Thiên Lại Quán và Bách Hoa Quán; ba đình gồm Vọng Hương Đình, Lăng Vân Đình, Hội Tiên Đình; bốn đài gồm Thanh Long Đài, Chu Tước Đài, Bạch Hổ Đài, Huyền Vũ Đài; năm điện gồm Thái Hòa Điện, Văn Hoa Điện, Trường Sinh Điện, Quan Tinh Điện, Thanh Thử Điện!
Ngoại trừ những thứ này, giữa quần thể cung điện còn có một lâm viên, ở trong đó có một đàn tế gọi là Nguyệt Đàn. Phụ cận có một miệng giếng gọi là giếng Lưu Ly, nơi vào cửa có một cái hồ gọi là Huyền Hồ, phía trên Huyền Hồ có một tòa tháp tên là Nguyệt Quế Tháp. Ngoài ra còn có rất nhiều công trình phụ thuộc khác, ví dụ như hành lang uốn lượn chẳng hạn.
Nhìn thấy nơi này ánh mắt của Tần Thọ bắt đầu tỏa sáng, cười hì hì nói:
-Quần thể cung điện này, có sơn có thủy, có Bách Hoa Quán nữa… trong Thiên Lại Quán có có chim Tước, có thể ca hát… từ trên Lăng Vân Đài nhìn mây lên mây xuống… ha ha… không ổn rồi, ta không nhịn được nữa!
Hằng Nga cũng hưng phấn ôm ngực theo, hai người nhìn nhau, đều thấy được sự hưng phấn và tò mò trong mắt đối phương, không nói hai lời, hai người chạy đến, đẩy cửa lớn ra vọt vào trong!
Đẩy cửa lớn ra, chính diện là một tòa núi nhỏ, đáng tiếc trên núi không có cây cỏ gì mà trụi lủi, thoạt nhìn rất kỳ lạ!
Thấy cảnh tượng như vậy, Tần Thọ bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, nhưng vẫn là tự an ủi bản thân nói:
-Con đường nhỏ dẫn đến nơi yên tĩnh, những thứ tốt đẹp hãy còn ở đằng sau!
Vượt qua núi nhỏ, phía sau lại có một cái hố lớn hình tròn!
Đúng vậy, chính là một cái hố to thật là to, bốn phía xung quanh hố dùng ngọc thạch màu trắng vây lại, ở giữa trồi lên một bãi đất cao, bên trên có đình nghỉ mát, đình nghỉ mát nối liền với hành lang màu trắng bên ngoài, xem ra đây hẳn là một hồ nước, chỉ là vẫn chưa đưa nước vào, cho nên thoạt nhìn như là một cái hố to!
Nhìn đến đây, lòng hắn hơi lạnh rồi, cảnh tượng này so với những gì hắn nghĩ không hề giống nhau.
Phía sau hồ nước là một tòa lầu cao chín tầng, bên trên đề một tấm biển, viết hai chữ to:
Nguyệt Cung!
Trong lòng Tần Thọ nghĩ, chẳng lẽ đồ tốt đều ở trong này sao? Vì thế, Tần Thọ vọt vào bên trong Nguyệt Cung, vừa vào cửa nhìn, nhất thời không nhịn được chửi con mẹ nó:
-Ta nhổ vào! Ngọc Đế có thể keo kiệt hơn nữa không? Nói cho Nguyệt Cung là thật sự chỉ cho mỗi Nguyệt Cung, ngay cả một cái bàn cái ghế cũng không có luôn! Chẳng trách ta nhìn một vòng, không thấy một bông hoa ngọn cỏ, ồn ào cả buổi hóa ra không phải là không sống được trên mặt trăng, mà là rễ cây cũng không có!
Đúng vậy, bên trong Nguyệt Cung trống rỗng, cái gì cũng không có!