Chương 85: Nhị Cẩu, nàng học thói xấu
Tần Thọ cùng Hằng Nga nhìn nhau, hai người đều có thể nhìn thấy sự không cam lòng trong mắt đối phương, đi qua Nguyệt Cung chia làm hai đường, Thiên Lai Quán là một căn phòng trống, Bách Hoa Quán có thể điều chỉnh nhiệt độ, nhưng mà ngay đến cả một chậu hoa cũng không có thì gọi là Bách Hoa Quán cái quái gì? Mấy cái đình, cái đài nhìn cũng ngu ngốc thấy sợ, ngay cả cục đá để ngồi cũng không có, chỉ có một cái đình lẻ loi đứng ở đó! Thử hỏi, cái nơi như vậy, người ta có thể ngồi được sao? Chẳng lẽ khách khứa tới lại bảo họ ngồi khoanh chân trên mặt đất chơi đấu địa chủ!
Tần Thọ tưởng tượng một chút, một đoàn thần tiên đến thăm, đám người đứng tại chỗ chào hỏi, hình ảnh đẹp đến mức không nỡ nhìn thẳng…!
Mấy cái đại điện rỗng tuếch, bên trong bảo tháp không có lấy một sợi lông…
Thậm chí, tìm khắp toàn bộ Nguyệt Cung, Tần Thọ không thấy lấy một cọng cỏ chứ nói chi đến cây cỏ hoa lá quý hiếm, cổ thụ ngàn năm!
Sau khi đi dạo hết một vòng, hai người gặp nhau ở cổng Nguyệt Cung, Tần Thọ nghiến răng nghiến lợi nói:
-Thế này cũng quá keo kiệt rồi! Nói cho Nguyệt Cung, quả thật cho đúng một cái Nguyệt Cung, ngay cả một cọng cỏ cũng không cho thêm!
Hằng Nga cũng không còn gì để nói, nàng không ngờ cung điện đầu tiên trong đời của nàng lại có bộ dáng như thế này!
Nhưng mà Hằng Nga cũng không chê, nàng nói:
-Được rồi, không nói nữa. Dù thế nào đây cũng là cung điện Ngọc Hoàng cho chúng ta, Ngọc Hoàng không có trách nhiệm phải cho chúng ta cung điện, ngài cho chúng ta cung điện, đây là ân tình. Đây là nhà mới của chúng ta, tuy rằng nhà của chúng ta còn thiếu thốn rất nhiều, nhưng mà chỉ cần chúng ta ở bên nhau, có em ở bên cạnh là ta đã thỏa mãn rồi!
Trái tim Tần Thọ run lên khi nghe những lời này, những lời này thật quen thuộc!
Trước khi qua đời, Tần lão gia tử cũng nắm lấy tay Tần Thọ nói những lời giống như vậy:
-Con à… Tuy rằng cả đời này ta là một kẻ thất bại, nhưng ta đã có con cho nên ta rất mãn nguyện rồi…
Nghĩ đến nụ cười lúc đó của Tần lão gia tử, trong lòng Tần Thọ càng thêm chua xót!
-Ngọc Nhi, em còn đứng đó làm gì vậy?
Hằng Nga nhìn thấy Tần Thọ đột nhiên đứng ngây người ra đó, quay người cúi đầu véo véo khuôn mặt béo mập của Tần Thọ rồi hỏi.
Tần Thọ vội vàng lắc đầu, tránh thoát khỏi móng vuốt của nàng, đáp:
-Không có gì, ta sẽ bổ sung những thứ còn thiếu ở đây!
-Được! Đây là em nói đó, ta nhớ kỹ rồi! Đi, đi dọn nhà! Á… Nhà chúng ta đâu rồi? Hằng Nga đang định quay trở lại hang động, nhưng vừa quay đầu lại, cái hang đã biến mất…!
Tần Thọ cũng quay đầu nhìn lại, nơi vốn là hang động bây giờ đã bị cung điện to khổng lồ của bọn họ đè cho không thấy đâu…
-Hơ… Hình như là bị chôn rồi. Sườn núi nhỏ bị lấn át mất rồi… - Khóe miệng Tần Thọ nhếch lên, lúng túng nói!
-Đồ đạc của chúng ta đều ở bên trong đó!
Hằng Nga lo lắng!
Tần Thọ nói:
-Đi, đi vào bên trong tìm xem, cái động lớn như vậy, biết đâu có thể tìm được!
Thế là hai người lại một lần nữa đi vào trong Nguyệt Cung, dựa theo vị trí của hang động, hai người tìm thấy một khu vườn ờ giữa Nguyệt Cung, và tất nhiên, ở đây không có lấy một cọng cỏ, chỉ là một khoảng đất trống rộng lớn. Ở giữa khu vườn là một cái Nguyệt Đàn, bên cạnh Nguyệt Đàn có một cái giếng, tên là Lưu Ly!
Mà dựa theo vị trí của cái động, nó ở ngay dưới miệng cái giếng này!
Hằng Nga thử nhìn vào bên trong, bên trong cái giếng đen như mực không nhìn thấy cái gì cả, nàng hỏi:
-Ngọc Nhi, em nghĩ bên dưới này có cái gì đó không!
Dáng người của Tần Thọ quá nhỏ bé, hắn bò lên miệng giếng cúi đầu nhìn xuống, sau khi nhìn xong thì lắc đầu nói:
-Không biết, để ta đi xuống xem xem!
Nói xong, Tần Thọ định nhảy xuống. Nhưng sau khi hắn nghĩ đến khả năng cưỡi mây không đáng tin cậy của mình, hắn quyết định trèo xuống… Có điều cái giếng này trơn bóng như gương, không thể dùng tay chân trèo xuống được, nếu không dùng tay chân được thì dùng răng, dùng răng cắn vào thành giếng chắc chắn có thể giữ được, hắn vô cùng tự tin vào bộ răng của mình!
Đúng lúc này bên cạnh có một bóng người chậm rãi bay lên cao, Tần Thọ vừa ngẩng đầu lên, hai mắt trợn hết hên, hét:
-Muội tử, nàng học được khi nào vậy!
Hằng Nga đứng trên một đám mấy, cười nói:
-Ở bữa tiệc Trung Thu, Bách Hoa tiên tử tỷ tỷ đã dạy ta đó, nhưng đó chỉ là một câu khẩu quyết cùng với cách vận chuyển nguyên khí mà thôi. Ban đầu ta nghĩ nó rất khó làm, vừa nãy khi em đi ra ngoài, ta đã thử một chút, rất đơn giản… Ngọc Nhi, sao mặt em đen vậy!
Nhìn thấy Tần Thọ không vui, Hằng Nga thu lại nụ cười trên mặt, nhanh chóng thu lại đám mây, cúi người cẩn thận hỏi:
-Ngọc Nhi, em sao thế? Bị đả kích? Nếu đúng là như vậy thì em cứ nói ra, để cho ta vui vẻ…
Tần Thọ ngẩng đầu nhìn Hằng Nga, nhẫn nhịn một hồi lâu mới nói:
-Nhị Cẩu, nàng học thói xấu!
Bốp!
-Em mới là Nhị Cẩu!
Hằng Nga gõ đầu Tần Thọ, sau đó nói:
-Rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Buồn bực vì ta học được mà em không học được sao?
Tần Thọ nghe xong liền trợn tròn mắt nói:
-Làm sao có thể… Ta ước gì nàng trâu bò đến mức thiên hạ vô địch, đến lúc đó ta mới có thể yên tâm ăn bám. Đâu giống như hiện tại, vẫn còn làm mấy chuyện lung tung lộn xộn!
Đúng vậy, Tần Thọ chính là một người không biết xấu hổ, không hề quan tâm đến chuyện mình ăn bám, ngược lại, hắn còn rất mong chờ!
Tất nhiên, không phải là hắn không có lòng tự trọng, mà là theo quan điểm của hắn, chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình thích thì như thế nào cũng được, cho dù có ăn bám cũng không sao. Nếu ở cùng với người mình không thích, vậy thì xin lỗi, hắn là người có tự trọng, hắn sẽ kiên quyết rời đi sau đó tìm người mà hắn có thể ăn bám!
Một cô bạn gái vừa thích, vừa có thể ăn bám… cho nên kiếp trước hắn vẫn luôn một mình… một mình… một mình…
Tuy rằng đã đến Tiên Giới, lý tưởng thì bụ bẫm nhưng hiện thực lại gầy gò, có thể dễ dàng tìm được một cô bạn gái như vậy sao? Hắn đã chọn được mục tiêu nhưng đối phương lại không đủ mạnh, cho nên hắn phải cố gắng mạnh lên…
-Chuyện này… được, đợi ta lợi hại, em… Không đúng! Em vốn dĩ là của ta, ta là chủ nhân, em là thú cưng, cho nên bây giờ là em đang ăn bám!
Hằng nga lấy lại tinh thần, cường điệu nói!
Tần Thọ muốn nói cái gì đó, nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt kiên định của Hằng Nga thì lựa chọn không đả kích nàng, hắn nói:
-Được, về sau ta sẽ làm một con thỏ chuyên ăn bám!
-Được! Ta mang em đi. Đi, chúng ta xuống bên dưới xem có gì sót lại không.
Hằng Nga nói xong thì ôm Tần Thọ nhảy lên đám mây, từ từ đi xuống đáy giếng!
Đúng như cái tên gọi giếng Lưu Ly, thành giếng được làm từ lưu ly, bóng loáng như ngọc, nhìn vô cùng xa hoa, càng xuống sâu thì càng tối, giếng sâu ước chừng khoảng mấy chục mét, cả hai xuống dưới đáy giếng Lưu Ly, vừa vặn là vị trí hang động nơi họ sống. Nói cách khác, cái giếng Lưu Ly này không sâu!
Thấy phong cảnh quen thuộc xung quanh, hai người nhìn nhau cười vui vẻ!
Tần Thọ thu dọn đồ đạc nhét vào trong Hắc Ma Thần Hạp, khi hắn đang định rời đi thì cảm nhận được một luồng gió mát từ sâu trong hang động thổi tới!
Tần Thọ nghi ngờ quay đầu nhìn lại, chỗ sâu trong hang động đen kịt như mực, không nhìn thấy cái gì cả!
Hang động Tần Thọ và Hằng Nga ở được hình thành tự nhiên, bên trong cực kỳ sâu. Cho dù là Tần Thọ hay là Hằng Nga, chưa ai dám đi khám phá hết hang động này…
Thứ nhất, hai người bọn họ không có thực lực gì cả, không cần thiết phải đi mạo hiểm!
Thứ hai, hai người bọn họ đều bận rộn với việc ăn uống hàng ngày, lấy đâu ra sức mà đi thám hiểm!
Nhưng mà bây giờ…!
-Đi, đi lên!
Tần Thọ không có tý hứng thú gì đối với thám hiểm cả!