Chương 94: Đám đồ chơi này
Thái Thái Nhạc lén nhìn về phía Văn Khúc Tinh, quả nhiên, sắc mặt Văn Khúc Tinh trắng bệch, hừ lạnh một tiếng:
-Con thỏ, ngươi đang làm gì thế?
Tần Thọ không sợ, đem cây gậy cuối cùng nhét vào miệng, hùng hồn kêu lên:
-Nghe lời tiên sinh đó! Đến muộn thì ăn gậy! Ta không chậm chạp như Rau Hẹ, không cần tiên sinh nói, ta chủ động nhận phạt ăn gậy, mà ăn một lần sáu cây… Tiên sinh, chủ động có được ban thưởng không? Kìa, tiên sinh, sao sắc mặt ngài khó coi vậy, đổ bệnh à? Uống nhiều nước nóng nha.
Nghe nói như thế, sắc mặt Văn Khúc Tinh tái mét, ăn gậy… hắn nói ăn gậy là ý này à? Con thỏ chết tiệt kia thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Hay là tỉnh táo mà giả hồ đồ?
Văn Khúc Tinh nhìn chằm chằm vào Tần Thọ, Tần Thọ có lý chẳng sợ, ngây ngô đối mặt với hắn.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng...
Văn Khúc Tinh híp mắt nói:
-Thôi, là lúc nãy ta nói không rõ ràng, gây nên hiểu lầm. Đã như vậy, chuyện này trách ta không trách ngươi. Chuyện hôm nay đến trễ, như thế coi như thôi vậy.
Tần Thọ nghe xong, nhếch miệng cười.
Thái Thái Nhạc kích động nói:
-Không đánh nữa?
Văn Khúc Tinh liếc nhìn Thái Thái Nhạc, khẽ mỉm cười nói:
-Hoặc là ngươi cũng ăn gậy, hoặc là vi sư đánh gậy ngươi, chọn một trong hai.
Thái Thái Nhạc quyết đoán chạy tới, ôm một cây gậy, sau đó do dự nhìn Ngọc Nhi, hỏi:
-Cái này… có hương vị gì?
Tần Thọ chép chép miệng nói:
-Mùi vị chẳng ra sao, có điều cũng tạm được, hơi mắc miệng chút.
-À, như thế à… vậy ta thử một chút.
Nói xong, Thái Thái Nhạc nhét gậy vào trong miệng, cắn một cái!
Rắc...
-Chết tiệt! Thật khó ăn mà… - Thái Thái Nhạc kêu lên.
Tần Thọ vuốt tay nói:
-Không muốn bị đánh thì ngươi ăn nó ngay. Thỏ ta đã ăn sáu cây, chỉ còn lại ba cây, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây.
Thái Thái Nhạc nhìn Văn Khúc Tinh đang mang vẻ mặt hung ác, lại nhìn gậy đánh trong tay, nhắm hai mắt lại, cắn răng rắc...
Bên cạnh, Tần Thọ cười tủm tỉm nhìn xem, trong lòng cảm thán: “Quả nhiên, thế giới này đều là quái vật… Không có trò chơi nào đàng hoàng cả!”
Khôi Nhị:
-Đại ca, món kia dường như rất ngon...
Khôi Tam:
-Không thì ngày mai chúng ta cũng đến trễ đi.
Khôi Nhất giận dữ nói:
-Ngậm miệng, mất mặt xấu hổ, làm nhiều nói ít, mai sẽ không tới! Ăn hai phần!
Khôi Nhị, Khôi Tam:
-Đại ca anh minh!
Những người khác:
-... Ba kẻ ngu xuẩn này!
Văn Khúc Tinh siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn từ bỏ, trong lòng thầm lẩm bẩm: “Người làm sư, cũng là người truyền đạo. Biến đá cứng thành vàng mới là công phu thật sự. Mấy cục đá càng nát bét, ta dạy bảo càng tốt, chẳng phải càng có cảm giác thành công sao? Đến lúc đó, cũng làm cho tên Văn Xương kia thấy rõ, ai mới là đệ nhất sư của Thiên Đình!”
Nghĩ đến đây, trong mắt Văn Khúc Tinh lóe lên ý cười, bình tĩnh mà nói:
-Được rồi, kết thúc trừng phạt, tất cả về lại chỗ cũ đi.
Thái Thái Nhạc ho khan hai tiếng, liếc qua Tần Thọ nói:
-Gạt người! Chẳng ngon gì cả! Cắn cũng không dễ.
Tần Thọ liếc nhìn Thái Thái Nhạc, cười hê hê nói:
-Thật ngại quá, quên mất ngươi là gà tinh, hình như gà không có răng...
Thái Thái Nhạc ngây ngốc tại chỗ, nhìn thấy hàm răng trắng noãn trong miệng Tần Thọ, suy nghĩ lại một chút về bản thân mình, lập tức hiểu ra, lại bị con thỏ kia gài bẫy rồi!
Nhưng mà Văn Khúc Tinh ở trước mặt, nàng không tiện nổi nóng, chỉ có thể ở bên cạnh tức giận, hận không thể mổ chết con thỏ chết tiệt này!
Văn Khúc Tinh vung tay lên, đám lông trên người Tần Thọ bị Thái Thái Nhạc đốt cháy đen bỗng trở nên sạch sẽ, lại trở thành con thỏ trắng mập mạp.
Thái Thái Nhạc nhìn qua, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, thiêu đốt một trận, con thỏ chết tiệt này cũng kêu khóc om sòm, ầm ĩ cả nửa ngày mà không thể đốt được một sợi lông của hắn.
Trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ uất ức, đường đường là lửa của Phượng Hoàng, mà lại không làm gì được một con thỏ, rốt cuộc tên này là cái thứ gì thế?
Không chỉ Thái Thái Nhạc, trong lòng Tần Thọ cũng đang suy nghĩ vấn đề này, không có bản lĩnh cao cường, không có nguyên khí, lúc nào cũng có thể chết đói… Sau đó nhục thân lại mạnh đến bất thường, răng lợi tốt đến mức dị thường trong dị thường! Rốt cuộc giống loài này là loài gì? Thật sự là thỏ sao?
Văn Khúc Tinh nhìn thoáng qua Tần Thọ với ý tứ sâu xa, bình tĩnh nói:
-Long Hòe, nói cho mọi người về quy tắc ở Văn Uyển đi, sau này nếu ai phạm sai lầm, thì ăn...
Vừa nói ra chữ "ăn", Văn Khúc Tinh thấy đôi mắt con thỏ kia sáng rực lên!
Vậy thì cũng thôi, nhưng mà đôi mắt của ba kẻ đần to xác kia cũng sáng rực lên! Còn chảy nước miếng!
Trong lòng Văn Khúc Tinh bị tức không nhẹ, ngang ngược dâng lên, trong lòng tự nhủ: “Ăn? Được thôi, các ngươi muốn ăn đúng không… Hừ hừ!”
Nghĩ đến đây, Văn Khúc Tinh nói:
-Người nào làm trái quy củ sẽ ăn gậy!
Tần Thọ cười, ba tên kia cười ngây ngốc, những người khác thì nhìn nhau, có chút sợ hãi… Khóe miệng Văn Khúc Tinh hơi cong lên, thầm nghĩ: “Các ngươi ăn được gậy trúc, ta sẽ cho các ngươi nếm thử gậy đã được cường hóa bách luyện kim cang! Thật sự cho rằng ta không trừng trị được các ngươi sao?”
Long Hòe đi đến, lấy ra một quyển thẻ tre, mở thẻ tre ra bắt đầu đọc nhanh:
-Quy tắc thứ nhất của Văn Uyển: Tôn sư trọng đạo, người vi phạm phạt chép tám vạn quyển sách!
-Quy tắc thứ hai của Văn Uyển: Nghiêm cấm đồng môn tương tàn! Vi phạm phạt ba trăm đại bản!
-Quy tắc thứ ba của Văn Uyển: ...
Tần Thọ nghe xong, trên trán đổ mồ hôi lạnh, hai chữ chép sách này lập tức kéo hắn về tuổi thơ cực khổ. Năm đó, gần như hắn ôm đồm việc chép sách cho cả lớp. Lúc tốt nghiệp còn thiếu chủ nhiệm lớp không biết bao nhiêu quyển sách chưa chép.
Lắc đầu, trong lòng vứt đi hồi ức tồi tệ, đồng thời cũng khẽ thở ra:
-Xem ra ở Văn Uyển này quy củ cũng không nhiều, Dù sao một quyển thẻ tre cũng không viết được bao nhiêu chữ. Mà tốc độ đọc chữ cũa Long Hòe cũng không chậm… chắc là rất nhanh sẽ được giải thoát.
Nhưng mà mười phút sau...
Tần Thọ nghiêng nhìn thấy Long Hòe vẫn còn đọc say xưa ngon lành thì trợn mắt há hốc mồm:
-Cái thẻ tre này có thể viết nhiều thư thế à?
Nửa giờ sau, dường như Tần Thọ nhớ về tuổi thơ của mình, lãnh đạo trường học vừa lên đài, phía dưới toàn tiếng kêu la, đó là sự tra tấn không ngừng nghỉ...
Một tiếng sau, Long Hòe vẫn tiếp tục đọc.
Tần Thọ ngáp một cái, nhìn những người khác, tên nhóc đầu to đã rũ hai mắt xuống rồi.
Ngược lại tiểu nữ hài vẫn nghe say xưa ngon lành.
Rùa đen đeo nồi đen thì đang lung lay, có lẽ sắp không chịu nổi nữa.
Trâu nhỏ đứng thẳng tắp, nghe vô cùng chăm chú. Dáng vẻ kia chính là của học sinh mẫu mực!
Nhìn thấy Thái Thái Nhạc liên tục ngáp, nhưng lại cố gắng trợn tròn mắt...
Lại nhìn ba anh em Côn tộc, vậy mà ba người lại trợn trừng mắt, đứng không hề nhúc nhích, giống như chăm chú nghe giảng! Nhưng Tần Thọ nhìn kỹ, lại phát hiện ba tên này đang dựa vào nhau, cái tay ghê tởm vẫn ôm eo gấu của nhau từ phía sau, sau đó… điên cuồng véo nhau! Còn vừa véo vừa vặn!
Thấy cảnh này, trong lòng Tần Thọ lẩm bẩm một câu:
-Nhân tài!