Chương 95: Lừa bịp
Tần Thọ còn phát hiện, quy củ của Văn Uyển này nhiều như lông trâu vậy! Dường như mọi hành động đều có yêu cầu, thậm chí ngay cả cánh tay nhấc cao bao nhiêu cũng phải theo yêu cầu! Đột nhiên Tần Thọ cảm giác thấy, nơi này chắc không phải dạy học sinh học chữ, mà là nơi phục chế người máy! Tần Thọ càng kiên định hơn, quyết định phải bỏ học từ sớm, chạy về quản lý nông trường Nguyệt Cung. Nhưng mà, làm sao để có thể bị đá ra khỏi học viện một cách hợp pháp đây? Dường như Văn Uyển nhiều quy định như vậy, nhưng không có quy định nào bị đuổi học cả.
Tự tiện rời đi?
Tần Thọ không phải người ngu, không nói đến chuyện tự tiện rời đi là đánh vào thể diện của Văn Khúc Tinh và Văn Uyển, mà quan trọng nhất là, hắn đến Văn Uyển là vì mệnh lệnh của Ngọc Đế và Tây Vương Mẫu. Tự tiện rời đi, đó chính là làm mất mặt Ngọc Đế và Tây Vương Mẫu! Đó là tội đáng chết!
Cho nên, Tần Thọ không thể tự tiện rời đi, chỉ có cách duy nhất là bị đuổi đi.
Lại trôi qua thêm một giờ, Long Hòe vẫn còn đọc.
Thái Thái Nhạc vô cùng buồn ngủ, ba huynh đệ ở trước mặt đã dựa vào nhau, tiếng ngáy mãnh liệt, tiếng như là sấm.
Tên nhóc đầu to đã ngồi kia ngủ, tiểu nữ hài và trâu nhỏ vẫn còn kiên trì.
Thái Thái Nhạc ngửa đầu thấy Tần Thọ đầy tinh thần thì hỏi:
-Con thỏ, ngươi không buồn ngủ à?
Tần Thọ không có động tĩnh.
-Con thỏ, sao ngươi không nói gì thế?
Thái Thái Nhạc hỏi.
-Con thỏ, ngươi nói chuyện đi?
Thái Thái Nhạc tiếp tục hỏi.
Sao thế này, con thỏ này lại đứng ở đó, mở to hai mắt nhìn, không nhúc nhích, giống như đang rất tập trung nghe vậy.
Thái Thái Nhạc bất đắc dĩ đập tay con thỏ, Tần Thọ giật cả mình, nói:
-Ngươi làm gì thế? Không thấy ta đang ngủ sao?
Thái Thái Nhạc trợn tròn mắt:
-Ngủ? Ngươi ngủ rồi mà còn mở mắt?
Tần Thọ hơi ngửa đầu, nói một cách kiêu ngạo:
-Học tiểu học sáu năm, sơ trung ba năm, cao trung ba năm, ta dùng mười hai năm để có được tuyệt kỹ này, ngươi muốn học hay không? Dạy ngươi miễn phí.
Thái Thái Nhạc:
-Hào phóng như vậy?
Tần Thọ nói:
-Đương nhiên, ta là con thỏ hiền lành thân thiện.
Thái Thái Nhạc:
-Ha ha… có quỷ mới tin ngươi! Không phải chỉ cần đứng đó ngủ hay sao, ta cũng biết!
-Ồ? Vậy ngươi thử đi. - Tần Thọ nói.
Thế là Thái Thái Nhạc cũng đứng ở đó ngủ...
Kết quả Thái Thái Nhạc vừa ngủ, Long Hòe đã đọc xong, Văn Khúc Tinh xoay người nhìn lướt qua toàn cảnh, khuôn mặt nghiêm túc làm cho không khí ở hiện trường thấp xuống mấy độ.
Thái Thái Nhạc giật mình tỉnh lại, nhìn xung quanh, ngây ngốc hỏi:
-Sao thế?
Chỉ thấy Tần Thọ cười hắc hắc:
-Không có việc gì đâu, không có việc gì… Ngươi ngủ tiếp đi.
Thái Thái Nhạc nghi ngờ nhìn Tần Thọ...
Lúc này, Văn Khúc Tinh mở miệng nói:
-Vừa rồi là buổi học nhập môn đầu tiên, học kiên nhẫn! Vừa rồi tất cả ngủ thiếp đi, không chăm chú nghe giảng. Học sinh không chăm chú nghe giảng đứng tại chỗ không được phép nhúc nhích trong vòng ba canh giờ, không được ăn cơm trưa! Những người khác đi cùng vi sư, vi sư dẫn các ngươi đi dạo Thư Sơn. Long Hòe trông coi bọn hắn, nếu không nghe lời, lát nữa vi sư trở về trừng phạt!
Long Hòe vội vàng gật đầu nói:
-Vâng.
Nghe nói như thế, Thái Thái Nhạc lập tức hiểu rõ, nàng lại bị con thỏ chết tiệt này lừa nữa rồi!
Thái Thái Nhạc tức giận nhìn Tần Thọ, Tần Thọ phất tay nói:
-Chuyện này… lần này không thể trách ta.
-Ta mổ chết ngươi! - Thái Thái Nhạc kêu to rồi nhào lên.
Tần Thọ nhanh chân chạy đi, ôm đùi Văn Khúc Tinh kêu lên:
-Tiên sinh, con gà này điên rồi, ngươi có quản hay không?
-Thái Thái Nhạc!
Văn Khúc Tinh quát một tiếng lạnh lùng, đột nhiên Thái Thái Nhạc dừng lại, lúc này mới bình tĩnh lại, nơi này không phải nhà mình, nơi này là Thư Sơn.
Văn Khúc Tinh nói:
-Khôi Nhất, Khôi Nhị, Khôi Tam, Mộc Đầu, Trùng Bát, các ngươi ở lại với Thái Thái Nhạc, không được phép nhúc nhích! Nếu không sẽ ăn...
Nói đến chuyện ăn, Văn Khúc Tinh thấy mắt con thỏ đang phát sáng, cuối cùng lại cân nhắc, thay đổi cách nói:
-Nếu không thì phải chép sách một trăm lần!
Nghe được phải chép sách, Tần Thọ không muốn nghĩ tới nữa, đời này hắn sợ nhất là chép sách! Đời trước của hắn đã chép đủ rồi!
Thái Thái Nhạc nghe xong, thấy trong danh sách trừng phạt lại không có tên Tần Thọ, lập tức kêu lên:
-Tiên sinh, lúc nãy con thỏ này cũng ngủ!
Tần Thọ cười ha ha, không nói gì cả.
Văn Khúc Tinh cau mày nói:
-Ồ? Ngủ lúc nào? Ngủ thế nào?
Thái Thái Nhạc vui mừng nói:
-Hắn đứng ở đó, mở mắt ngủ!
Văn Khúc Tinh gật đầu nói:
-Ngươi cảm thấy vi sư sẽ tin sao? Nói xấu đồng môn, tội nặng thêm một bậc, đứng thêm một canh giờ.
Thái Thái Nhạc:
-Ta...
Long Hòe nói:
-Đừng nói nữa, nói nhiều sai nhiều.
Thái Thái Nhạc tức giận nhìn vẻ mặt hớn hở của con thỏ, nàng nghĩ không ra, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà người xui xẻo luôn là nàng?
Tần Thọ sờ sờ đầu Thái Thái Nhạc, nói:
-Ngoan đi, sau này học nhiều một chút. Làm người mà, quan trọng nhất là phải thành thật!
Thái Thái Nhạc nghe nói như thế thì đôi mắt trợn đến lồi ra!
-Được rồi, đi thôi!
Văn Khúc Tinh vung tay lên, dẫn theo Tần Thọ, trâu nhỏ và tiểu nữ hài bay lên trời, đi ngắm Thư Sơn.
Thái Thái Nhạc đứng tại chỗ, vẻ mặt tức giận kêu lên:
-Hắn thật sự ngủ mà!
Long Hòe vỗ vỗ bả vai Thái Thái Nhạc, nói:
-Lời ngươi nói, ta tin.
-Ngươi tin? - Thái Thái Nhạc ngạc nhiên.
Long Hòe nói:
-Ừm, tiên sinh cũng tin. Thật ra có ngủ hay không thì bấm ngón tay sẽ tính ra, nhưng mà con thỏ này lại hơi quái lạ, không coi được. Cả người hắn đều là sương mù… Lão sư tính không ra, lúc quay đầu lại thấy hắn nhảy nhót tưng bừng, hiển nhiên không thể ép buộc trị tội. Ngược lại là ngươi, vừa lúc ngủ rất ngon lành...
Thái Thái Nhạc không còn gì để nói, điều này có thể trách nàng sao? Đều tại con thỏ chết tiệt kia hại! Con thỏ chết tiệt kia lừa dạy nàng học ngủ đứng đây này!
Thái Thái Nhạc quyết định, về sau sẽ tránh xa con thỏ chết tiệt kia. Sau khi gặp được hắn thì không có lúc nào được yên tĩnh! Quan trọng nhất là, cõng tiếng xấu trên lưng còn nhiều hơn so với Trùng Bát đeo nồi đen...
-Chúng ta không ngủ!
Lúc này Khôi Nhất hùng hồn kêu lên.
Long Hòe nhìn hắn một cái, nói:
-Các ngươi đều ngậm miệng đi.
Khôi Nhất:
-Dựa vào cái gì? Xem thường ba người chúng ta à? Các huynh đệ cầm vũ khí!
Khôi Nhị, Khôi Tam cùng móc vũ khí ra!
Long Hòe bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:
-Quy củ ở Văn Uyển, không thể tương tàn đồng môn, các ngươi ra tay không sợ bị trừng phạt à?
Khôi Tam nhìn về phía Khôi Nhất:
-Đại ca? Phải giải quyết thế nào? Có xử hắn không?
Khôi Nhị nói:
-Đại ca, ngươi nói đi!
Gương mặt Khôi Nhất nghiêm túc nói:
-Hắn nói, không thể ra tay, vậy chúng ta cắn hắn!
-Đại ca anh minh!
Khôi Nhị và Khôi Tam cùng kêu lên, sau đó ba người cùng xông tới.
Long Hòe thấy vậy, mắng to một tiếng:
-Kiểu suy nghĩ gì thế này!
Rồi nhanh chân chạy đi...
Rùa đen Trùng Bát đi về hướng Thái Thái Nhạc, nói:
-Không ai giám sát, chúng ta có thể nghỉ ngơi không?
Thái Thái Nhạc nói:
-Chắc là… được mà. Mộc Đầu, ngươi nói xem?
Tên nhóc đầu to lạnh lùng lườm bọn họ, không nói gì cả, chỉ đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Thái Thái Nhạc bĩu môi:
-Kiêu ngạo cái gì chứ? Không trả lời chúng ta thì thôi, đi, Trùng Bát, chúng ta qua bên kia ngồi đi.