Chương 96: Không đút lót đủ
Trùng Bát ồ một tiếng, đi theo.
Cùng lúc đó, Tần Thọ đứng ở trên đám mây quan sát toàn bộ Thư Sơn. Nhìn Thư Sơn từ trên biển mây thì nó chỉ có một dạng, còn nhìn từ trên không trung thì lại là một cảnh khác, trong Thư Sơn vậy mà lại có không gian khác! Trong sách có kiếm! Kiếm khí đan chéo nhau đâm xuyên qua bầu trời, sau đó chia sang hai bên hóa thành cầu vồng, lúc này mới có cầu vồng rực rỡ trên bầu trời!
Trâu nhỏ kinh ngạc la lên:
-Tiên sinh, Thư Sơn không phải là nơi thư sinh tập trung ư? Sao còn có kiếm thế?
Văn Khúc Tinh cười nói:
-Ai nói cho ngươi biết thư sinh chỉ đọc sách? Huống chi, ai nói cho ngươi biết, người đọc sách, thì nhất định phải là thư sinh yếu đuối? Ở Văn Uyển, các võ tướng trên chiến trường, vương hầu văn võ đại thần, hễ là người đọc sách, đều có thể xếp vào đội ngũ văn nhân. Văn nhân là một phạm vi lớn, mà không phải một cái chức nghiệp nhỏ. Còn tại sao Thư Sơn có kiếm thì… Kiếm là quân tử của các loại vũ khí, cho nên kiếm là vũ khí thích hợp với người đọc sách nhất.
Tần Thọ nghe nói vậy khẽ gật đầu nói:
-Tiên sinh tài cao.
Văn Khúc Tinh bình tĩnh nhận lời khen ấy của Tần Thọ, Tần Thọ tiếp tục nói:
-Ta lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy có người có thể giải thích kiếm giấu trong ngực thanh thoát như thế.
Văn Khúc Tinh nghe mà cứ cảm thấy không đúng chỗ nào?
Trâu nhỏ hỏi:
-Con thỏ, ngươi nói kiếm giấu trong ngực là có ý gì?
Tần Thọ chỉ vào Thư Sơn ở dưới nói:
-Nghé huynh, ngươi nhìn xem, bên ngoài Thư Sơn chính là rất nhiều sách xếp thành núi đúng không?
Trâu nhỏ nghe thấy xưng hô của Tần Thọ thì đen mặt… Nhưng trâu còn nhỏ quả thật được gọi là nghé, cho nên con thỏ này xưng hô như vậy hình như cũng không sai. Quan trọng là, tại sao câu đấy nói ra từ trong miệng hắn thì có vẻ sai sai, sao cứ cảm thấy rẻ tiền thế nào ấy?
Có điều, trâu nhỏ vẫn gật đầu.
Tần Thọ nói:
-Chỉ là bên trong Thư Sơn có giấu kiếm, đúng không?
Trâu nhỏ gật đầu tiếp...
Tần Thọ vỗ tay cái bộp nói:
-Điều này chẳng phải đúng rồi! Bên ngoài nho nhã thanh tú, bên trong lại giấu kiếm, nó còn không phải là giấu kiếm trong ngực à! Ta lớn như vậy, còn là lần đầu tiên nghe được giải thích giấu kiếm trong ngực thanh thoát như tiên sinh.
Văn Khúc Tinh nghe thế, giơ tay tát một phát!
Bốp!
-Á!
Con thỏ theo đà bay ra ngoài.
-Tiên sinh, con thỏ bị đánh bay rồi… - Trâu nhỏ nói.
Tiểu cô nương nghi ngờ nói thầm:
-Bay lâu như vậy còn chưa có trở lại, hắn không phải bay mất rồi chứ?
Văn Khúc Tinh bỗng nhiên vỗ đùi chửi:
-Con thỏ kia không phải bay, là chạy! Đuổi theo cho ta!
Văn Khúc Tinh mặt đen như đít nồi, hắn là thần tiên, chẳng lẽ hắn không biết mình dùng bao nhiêu sức à? Khẽ vỗ một cái, con thỏ chết tiệt kia lập tức theo đà nhảy đi, tên nhóc con đó không phải bị tát bay, mà mẹ nó là chạy!
Quả nhiên, Văn Khúc Tinh ra roi thúc ngựa chạy tới bến Thư Sơn, thì thấy một con thỏ nhảy lên một chiếc thuyền lớn, đang chuẩn bị chạy trốn!
Văn Khúc Tinh nhảy xuống đám mây, hét lớn một tiếng:
-Con thỏ, ngươi đang làm gì đó?
Tần Thọ ngửa đầu lên nói:
-Ặc… vừa rớt xuống đây, khéo ghê, ha ha...
Văn Khúc Tinh:
-...-
Văn Khúc Tinh nhìn con thỏ ra vẻ ta không có nói dối, tức giận nói thầm trong lòng: “Ta mà không đến, có phải là người sẽ trùng hợp rơi xuống mặt trăng luôn đúng không? Mẹ nó, ta lớn bằng này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trốn học mà trốn thanh thoát như thế luôn đấy!”
Trâu nhỏ:
-Cái da mặt này...
Tiểu cô nương:
-Quá dày!
Văn Khúc Tinh gần như là nhịn xuống kích động muốn gào thét, cố gắng giữ vững tu dưỡng của Nho gia, nghiến răng nói từng chữ một:
-Trở - về - thư - viện - cho - ta - mau!
-Vâng, tiên sinh. Ặc… tiên sinh, ngài đau răng ạ?
Tần Thọ bỗng nhiên sáp lại, quan tâm nhìn chằm chằm vào răng của Văn Khúc Tinh.
Văn Khúc Tinh:
-Cút!
Tần Thọ vội vàng chạy...
Trâu nhỏ nhìn bóng lưng Tần Thọ cảm thán nói:
-Sao lại có loại khác người như này?
Tiểu nữ hài nhếch miệng lén lút cười.
-Ngưu Đại Lực, Lý Trinh Anh, các ngươi đang cười cái gì đó?
Văn Khúc Tinh quay đầu nghiêm mặt hỏi.
Hai người vội vàng ngậm miệng.
Lúc này, Văn Khúc Tinh mới hừ hừ hai tiếng, dẫn hai người trở về thư viện.
Kết quả vừa về tới thư viện, đã thấy Long Hòe bị ba anh em tộc Côn đuổi chạy tán loạn… Mặt Văn Khúc Tinh càng đen, hét lớn một tiếng:
-Khôi Nhất, Khôi Nhị, Khôi Tam! Các ngươi đang làm gì đó?
Ba người vừa nghe thế, vội vàng dừng chân lại, Khôi Tam nhìn Khôi Nhị, Khôi Nhị nhìn Khôi Nhất, Khôi Nhất nhìn Long Hòe, ngu ngơ nói:
-Hỏi ngươi kìa!
Long Hòe đần mặt ra, liên quan gì tới hắn?
Văn Khúc Tinh che mặt, hạ xuống đám mây, nhìn Khôi Nhất nói:
-Khôi Nhất, ngươi đứng ra trả lời!
Khôi Nhất không có đầu óc nói:
-Hắn nói đồng môn không thể ra tay đánh nhau, chúng ta muốn đánh hắn, không thể ra tay, nên chỉ có thể cắn.
Văn Khúc Tinh:
-...-
Ngưu Đại Lực:
-Nhiều tên khác người như vậy… e rằng ta tiến vào Văn Uyển giả rồi.
Lý Trinh Anh cười càng vui vẻ hơn.
Văn Khúc Tinh nói:
-Long Hòe, kéo ba tên này ra ngoài đánh mỗi tên hai mươi bảng!
-Ta không phục!
Long Hòe còn chưa trả lời, Khôi Tam đã la lên.
Văn Khúc Tinh tức giận nói:
-Tại sao không phục?
Khôi Nhị cũng la lên theo:
-Dựa vào cái gì bọn con thỏ ăn gậy, đến chúng ta lại là đánh chứ? Không phục!
Khôi Nhất cũng nói:
-Tiên sinh không thể kỳ thị chủng tộc, chúng ta phải công bằng!
Khôi Nhị Khôi Tam cùng la lên:
-Đại ca anh minh!
Văn Khúc Tinh tái mét cả mặt, tức giận nói:
-Các ngươi muốn công bằng thế nào?
Ba người đồng thanh:
-Ăn gậy!
Văn Khúc Tinh nghe thế, thật sự muốn một phát tát bay ba tên ngốc này! Chỉ là hắn vẫn nhịn được, híp mắt nhìn ba tên ngốc trước mặt, gật đầu nói:
-Được rồi...
Đợi đến khi Tần Thọ lảo đảo trở về quảng trường Văn Khúc Cung, lập tức nhìn thấy ba tên ngốc ngồi ở kia mỗi tay một cây gậy nhét vào trong miệng, sau đó nhai cũng không nhai mà nuốt luôn! Đúng vậy, một ngụm một cây, tốc độ cực kỳ nhanh, Tần Thọ nhìn mà líu lưỡi không nói nên lời!
Tần Thọ sáp tới, ngốc ngốc hỏi:
-Mùi vì thế nào?
Khôi Tam sửng sốt, hỏi ngược lại:
-Mùi vị là gì?
Tần Thọ ngạc nhiên...
Lúc này, Ngưu Đại Lực đi đến, bình tĩnh nói:
-Côn tộc này, trời sinh có thể nuốt hết mọi vật, bản thể lại to như quả núi, một ngụm táp xuống chính là cái hồ nước. Nếu thật sự để bọn họ có vị giác, đó mới là trừng phạt lớn nhất. Cho nên, Côn có thể tự mình đóng mở vị giác, lúc nuốt lung tung, thì đóng vị giác, một ngụm nuốt vào. Lúc gặp được đồ ngon, thì mở vị giác ra cẩn thận thưởng thức. Có điều, bọn họ chắc là vẫn chưa đạt tới tình độ ấy, vì vậy, vị giác của bọn họ hẳn là vẫn đang trong trạng thái đóng.
Tần Thọ nghe thấy thế, lập tức hơi hơi đồng tình ba tên ngốc này, vị giác vậy mà lại trời sinh bị đóng, chỉ số thông minh không đủ thì không mở được… Mà thứ như chỉ số thông minh, hình như bọn họ trời sinh không có mang theo.
Tần Thọ không nhịn được lẩm bẩm:
-Đây là lúc đầu thai không có đút lót đủ cho ông chủ Mã này...
-Ngươi nói cái gì? - Ngưu Đại Lực tò mò hỏi.
Tần Thọ lắc đầu nhếch miệng nói:
-Không có gì.
Khôi Tam hỏi lại một câu xong, dường như quên mất con thỏ đang ở bên cạnh, tiếp tục ăn gậy...