Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 98: Các người mặc kệ ta đi, ta muốn ngủ.

Chương 98: Các người mặc kệ ta đi, ta muốn ngủ.

Văn Khúc Tinh không biết con thỏ này đang nghĩ cái gì, tiếp tục nói:

-Mà các người đúng thật là may mắn, bởi vì ‘cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt (1)’ cộng thêm với đủ các loại nguyên nhân khác cho nên mới có thể thuận lợi vào Văn Uyển học tập. Cơ hội này khó mà có được, vậy nên đừng bỏ qua nó. Sau này nhập học phải cố gắng, chớ lười biếng!

(1:ý chỉ gần gũi với những người có thế lực nên được hưởng lợi)

-Vâng, thưa tiên sinh!

Một đám đệ tử xé giọng hét lên.

Lúc này, ở ngoài cửa truyền đến một tiếng huýt sao ‘hoét hoét’ lưu manh:

-Người có học đúng là người có học, đi cửa sau cũng trong sạch không dính bụi trần như vậy. Không được, thỏ gia ta da mặt mỏng, mặt đã đỏ hết lên rồi này...

Văn Khúc Tinh nghe thấy vậy, trong thoáng chốc mặt đen xì, ho khan một tiếng, coi như không nghe thấy, nói tiếp:

-Ngưu Đại Lực, nói tiếp đi.

Ngưu Đại Lực nói:

-Dù sao ta cũng không có gì để nói, ta sẽ cố gắng chăm chỉ học tập.

Sau đó Mộc Đầu đứng lên, nói:

-Ta là… là… Mộc… Đầu!

Phì…

Nghe tiếng Mộc Đầu nói lắp ba lắp bắp, Thái Thái Nhạc không nhịn được bật cười.

Những người khác cũng hé miệng cười vụng trộm, ai mà ngờ được con cái của gia đình tiên nhân lại còn nói lắp!

-Thảo nào hắn không nói chuyện với chúng ta… tên này không phải tự kiêu mà là tự ti! - Trùng Bát nói thầm.

Đại não của Mộc Đầu bốc lên một trần đỏ bừng bừng, dường như có chút giống quả cầu khí tượng… hốt hoảng nhìn xung quanh, mọi người ít nhiều đều mang theo ý cười, có lẽ là không có ác ý, thế nhưng trong mắt Mộc Đầu, chỉ cần cười là có ác ý! Không có ý gì khác!

Ngay khi Mộc Đầu vừa bực bội vừa tức giận, hắn nhìn ra khe cửa hé thấy một con thỏ vậy mà không cười chút nào!

Ngược lại khi Mộc Đầu nhìn đến nó, đối phương lại giơ ngón tay cái lên với hắn, há miệng nói gì đó, nhìn khẩu âm phát ra tựa hồ như đang nói:

Cố lên!

Mộc Đầu thấy cảnh này, trong lòng hơi ấm áp, liếc mắt nhìn chăm chú con thỏ ngoài cửa.

Đúng như những gì Mộc Đầu nhìn thấy, Tần Thọ quả thực đang nói cố lên. Thái độ làm người của Tần Thọ tuy rằng cà tưng lại coi khinh, nhưng trong lòng hắn có một cái cân rất chuẩn, từ nhỏ đã bị coi thường, lớn lên dưới sự coi khinh, nhưng khi lớn lên, với sự nỗ lực của chính mình, hắn ít nhất đã thoát khỏi mức đó… Tần Thọ tin rằng không ai có thể lựa chọn nơi sinh cho nên không ai có thể đi cười nhạo xuất thân của một người được, người duy nhất mà có thể cười nhạo chính là người ngày này qua ngày khác đều không cố gắng, dưới sự nghèo khó bần cùng mà dùng mánh khóe trộm cắp. Đối với một người vừa có ước mơ lại vừa cố gắng phấn đấu thì không ai có tư cách đi cười nhạo, vì ngươi không bao giờ biết cuối cùng hắn sẽ đi xa đến mức như thế nào!

Hơn nữa, đối với những người có xuất thân không tốt, Tần Thọ ít nhiều cũng có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.

Cho nên, từ trước tới nay Tần Thọ bắt nạt đều bắt nạt kẻ mạnh. Ức hiếp kẻ yếu không phải là bản lãnh thật sự. Người ta đã đủ bi thảm rồi, hà cớ gì phải xát thêm muối vào miệng vết thương của người ta nữa? Rắc một nắm muối, ngươi có thể kiếm được tiền hay không? Đừng làm vậy!

Nhưng bắt nạt những tên lợi hại kia lại rất có cảm giác thành tựu nha...

Thình thịch!

Văn Khúc Tinh vỗ bàn, xung quanh một mảnh yên lặng.

Văn Khúc Tinh nghiêm túc nói:

-Nói lắp không phải là lỗi của hắn, bởi vì đó là trời sinh. Cười nhạo hắn mới là sai, bởi vì đó là một cái thiếu sót sau này. Thỏ, quay về ngồi xuống!

Tần Thọ sửng sốt, cái này làm cho hắn nhớ lại? Hắn còn chuẩn bị ‘cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt’, sau khi tan học hắn sẽ chạy đầu tiên...

Văn Khúc Tinh nói:

-Vừa rồi mọi người đều cười, chỉ có con thỏ là không cười. Đây là phần thưởng cho hắn. Ở Văn Uyển làm sai có phạt mà làm tốt thì ắt có thưởng! Về phần những người khác, không được phép ngồi xuống!

Những người nghe vậy, đau khổ đứng lên.

Tần Thọ thấy vậy thì nhếch miệng, vừa đi qua một bên vừa chào hỏi:

-Các đồng môn đã vất vả rồi, không cần hành lễ lớn như vậy đâu, he he...

Mọi người đều đoàn kết cho hắn một ánh mắt rõ như ban ngày!

Tần Thọ lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đồng môn đang ở xung quanh mình.

Văn Khúc Tinh nói tiếp:

-Được rồi, Mộc Đầu, nói tiếp đi.

Mộc Đầu gật đầu, sau đó bắt đầu lắp bắp tự giới thiệu:

-Ta đến… đến từ hải ngoại...

Ba phút sau.

-Ta… thực sự… thực sự đến từ… từ… một… hòn đảo nhỏ… ở… hải ngoại.

Mười phút sau.

-Ta, ta… ta… tên là… Mộc Đầu.

Năm phút nữa lại trôi qua.

-Năm… năm nay… ta… tám tám… tám trăm tuổi...

Mười phút trôi qua.

Lúc đầu mọi người đều cười, nhưng rất nhanh sau đó lại khóc, tốc độ này quá chậm! Tốc độ nói đều kẹt ở trong miệng, ai cũng muốn đi lên cho hắn một cái tát, cho hắn nhanh lên!

Trên trán Văn Khúc Tinh cũng đổ mồ hôi lạnh, hiển nhiên là hắn sợ trình độ nói lắp của Mộc Đầu.

Tuy nhiên, chuyện vượt qua khỏi những gì hắn đoán trước chỉ mới bắt đầu...

Mộc Đầu thấy mọi người đều nghe theo, không ai cười nhạo, có vẻ rất vui vẻ...

-Thỏ này, Mộc Đầu có vẻ thích thú, hắn càng nói lắp hơn. - Trùng Bát thấp giọng nói.

Tần Thọ nhếch miệng nói:

-Ừ, càng nói lắp, Trùng Bát, ta đi ngủ trước. Rạng sáng ngày mai, ngươi gọi ta nhé.

-Ngủ à? Rạng sáng? Một lát nữa trời sẽ tối, chúng ta tan học. - Trùng Bát nói.

Tần Thọ cười nói đầy ẩn ý:

-Tan học? Đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay là ngày mấy?

Trùng Bát:

-Ngày 8 tháng 7, có chuyện gì vậy? Ngươi bị ngốc?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không có việc gì, ta hy vọng chúng ta có thể về nhà trước… ngủ một giấc!

-Thỏ, ngươi đừng ngủ, mau nói hết cho ta.

Trùng Bát nóng nảy:

-Đến giờ tan học có chuyện sao?

Tần Thọ suy nghĩ một chút, mới nói:

-Vậy thì ta sẽ giải thích cho ngươi. Nhìn Mộc Đầu xem, hắn rõ ràng đã lâu không nói chuyện với ai. Bây giờ có người nghe, có vẻ rất cao hứng.

-Có một chút. - Trùng Bát đáp.

Tần Thọ nói:

-Tính tình của Mộc Đầu rõ ràng là nhàm chán, trong bụng nhiều lời, không có chỗ để nói. Vất vả lắm mới kiếm được người nghe, ngươi đoán xem sẽ như thế nào?

Trùng Bát nói theo bản năng:

-Nói không ngừng!

Tần Thọ gật đầu.

Trùng Bát nghĩ đến tốc độ nói chuyện của Mộc Đầu, nếu thật nói không ngừng thì hậu quả… Mồ hồi trên trán bắt đầu đổ...

Tần Thọ vỗ vỗ vai hắn nói:

-Đừng lo lắng, ngươi là con rùa, ngươi sẽ sống rất lâu. Cả đời nhất định sẽ nghe được kết quả. Ta thì cứ thấp thỏm nhớ mong thôi… Ngủ!

Trùng Bát:

-...-

Đúng như Tần Thọ vừa nói, Mộc Đầu có vẻ thực sự cao hứng, hưng phấn nói:

-Ta… ta… lúc trước, đặc biệt… rất… rất thích Văn… Uyển… ta… ta…

Mọi người nghe Mộc Đầu nói, thế nhưng lại bắt đầu giới thiệu từ khi còn nhỏ, trời ơi đây là muốn mạng người sao?

Thái Thái Nhạc mở cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm:

-Trời ơi, ta có cái loại cảm giác, ngày đầu tiên đi học, về đến nhà là làm lễ trưởng thành luôn được rồi!

Con thỏ ngồi thẳng trợn tròn mắt, như là đang nói mơ, bổ sung thêm:

-Cũng có thể là về thành tổ tiên.

Thái Thái Nhạc:

-...-


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất