Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 97: Còn có cái cách làm này nữa à?

Chương 97: Còn có cái cách làm này nữa à?

Mà Long Hòe thì lại ôm một bó thước đặt bên cạnh ba tên ngốc, sau đó vỗ vỗ tay nói:

-Được rồi, đủ, một người hai mươi cây.

Khôi Nhị lẩm bẩm một tiếng nói:

-Mới hai mươi cây, lần sau chúng ta muốn ăn bốn mươi cây!

Khôi Nhất giơ tay lên tát Khôi Nhị một cái:

-Câm miệng, ăn! Ngày mai đừng tới, chắc chắn có nhiều hơn!

Khôi Nhị, Khôi Tam:

-Đại ca anh minh!

Khôi Nhất kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Đám Tần Thọ, Ngưu Đại Lực cùng cạn lời, ba tên ngu ngốc này, lẽ nào cái loại chuyện đó mà cũng phải la lên hả? Lúc nào mới có thể nhỏ giọng một chút?

Đúng lúc này, Khôi Nhị bỗng nhiên đứng dậy nói:

-Không xong, đại ca, đệ muốn ị!

Khôi Tam cũng đứng dậy, la lên:

-Đại ca, đệ cũng muốn ị!

Khôi Nhất cũng đứng dậy theo nói:

-Nói ít làm nhiều, cùng nhau nào!

Lúc này, Long Hòe giơ một tấm bảng lên nói:

-Nhà cầu ở đằng kia, muốn đi thì đi nhanh đi, không có nhiều hố lắm đâu.

Vì thế, ba người vèo một cái chạy qua.

-Các ngươi đi theo ta đến gặp tiên sinh đi, tiên sinh đang ở trong Văn Khúc Cung chờ các ngươi đó.

Long Hòe gọi những người khác.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thằng ngốc cũng nhìn ra được, nhất định là ba tên ngốc đã bị lừa! Dạ dày của Côn mà dễ dàng đau bụng như vậy à?

Thái Thái Nhạc khó hiểu nói thầm:

-Đây là hạ bao nhiêu thuốc xổ mới có thể khiến Côn ăn hư bụng vậy kìa...Tiên sinh thật là tàn nhẫn.

Mọi người cùng gật đầu.

Vào Văn Khúc Cung, lầu một chính là của lão sư, cả tầng, bên trong có bốn mươi cái bàn, trên mặt đất đặt đệm hương bồ, xem ra là để mọi người ngồi dưới đất nghe giảng.

Văn Khúc Tinh nói:

-Học kỳ này không có nhiều học sinh cho lắm, chỉ có mấy người các ngươi, các ngươi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống đi.

Tần Thọ vừa nghe vậy, dứt khoát tìm chỗ ngồi ở hàng cuối cùng ngồi xuống, Ngưu Đại Lực ngồi ở hàng đầu tiên, Lý Trinh Anh ngồi hàng hai, tên nhóc đầu to Mộc Đầu ngồi ở hàng đầu song song với Ngưu Đại Lực, rùa đen Trùng Bát yên lặng đi tới bên cạnh Tần Thọ ngồi xuống, sau đó… Sau đó, hắn cởi mai rùa ra đặt lên bàn bên cạnh, lộ ra cơ thể nhỏ gầy màu xanh, xanh giống như mầm đậu. Trùng Bát duỗi lưng một cái cảm thán nói:

-Thoải mái...

Tần Thọ thấy cảnh đó, tròng mắt đều sắp trừng rớt ra ngoài, thứ này còn có thể cởi ra?

Trùng Bát nhìn ánh mắt khiếp sợ kia của Tần Thọ, bình tĩnh nói:

-Ta cũng không biết rõ nữa, dù sao nghe mẹ ta nói, khi sinh ta ra, thì mai ra trước...

Tần Thọ dựng ngón tay cái lên:

-Trâu bò!

Đúng lúc này, Thái Thái Nhạc ngồi ở đằng trước Tần Thọ quay đầu cười lạnh nói:

-Con thỏ chết bầm, ta sẽ giám sát ngươi chặt chẽ, một khi ngươi làm cái gì, ta sẽ lập tức nói cho tiên sinh để ngươi bị đánh, chép sách!

Tần Thọ nghe thế, im lặng, quả nhiên, ai cũng nói kẻ tiểu nhân thì có nhỏ nhen, nhưng Tần Thọ lại biết, nhỏ nhen nhất không phải trái tim của tiểu nhân, mà là đắc tội với lòng dạ nữ nhân.

Thái Thái Nhạc lộ ra vẻ mặt đắc ý quay đầu đi, giống như vừa đánh thắng một trận chiến lớn vậy.

Trùng Bát truyền âm hỏi con thỏ:

-Ngươi không sợ hả?

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Sợ? Từ khi sinh ra đến nay, thỏ gia ta đây không biết sợ là gọi gì!

-Mạnh vậy á? Nếu nàng cứ nhìn ngươi chằm chằm, e rằng ngươi sẽ chẳng làm được cái gì hết. - Trùng Bát kinh ngạc hỏi.

Tần Thọ nhàn nhạt đáp:

-Thỏ gia ta làm việc mà còn sợ nàng đi mách à?

Trùng Bát không hiểu ý của Tần Thọ, chỉ cảm thấy con thỏ này giống y như mai rùa của hắn… cực kỳ không đáng tin!

Lúc này, Văn Khúc Tinh mở miệng nói:

-Được rồi, các bạn học sinh, sau này các ngươi chính là bạn học. Ta sẽ không nói mấy lời thừa thãi vô ích, sau này lớp các ngươi sẽ do ta dạy. Nói thật, lớp các ngươi là lớp tệ nhất từ khi ta dạy dỗ người khác tới nay!

-Một trong...

Một giọng nói bỗng nhiên nói tiếp.

Văn Khúc Tinh nhướng mày:

-Ai vừa nói?

Thái Thái Nhạc nghe thế, lập tức kích động, cơ hội báo thù cuối cùng cũng đến!

Kết quả, không đợi Thái Thái Nhạc mách lẻo, bỗng nghe thấy con thỏ đằng sau la to một tiếng:

-Ta!

Thái Thái Nhạc lập tức mở to hai mắt, đây là tự sát? Còn có cách làm như vậy nữa à?

-Ngươi đi ra ngoài!

Văn Khúc Tinh quát.

Tần Thọ lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra bên ngoài.

Văn Khúc Tinh vừa nhìn lập tức cảm thấy không thích hợp, vội vàng bảo:

-Đứng ở chỗ này, không cho phép nhúc nhích!

Tần Thọ đành phải ngoan ngoãn đứng ở hàng thứ nhất cạnh Ngưu Đại Lực.

Văn Khúc Tinh nói tiếp:

-Không có một trong, các ngươi chính là kém cỏi nhất!

-Một trong...

-Ngươi đi ra cửa đứng!

Văn Khúc Tinh liếc nhìn con thỏ.

Con thỏ lập tức lùi lại đến cửa.

-Các ngươi chính là...

Văn Khúc Tinh còn muốn lặp lại, nhưng vừa nhớ tới con thỏ chết bầm kia, dứt khoát không lặp lại nữa, nói:

-Tóm lại, sau này cố gắng mà học tập cho tốt là được.

Nói đến đây, Văn Khúc Tinh theo bản năng liếc nhìn con thỏ chết bầm kia, sợ con thỏ kia lại giở trò, kết quả nhìn thấy con thỏ kia nhe răng với hắn, cười vô cùng ngây ngốc, nhìn có vẻ rất ngoan.

Văn Khúc Tinh ít nhiều hơi hơi yên tâm, tiếp tục nói:

-Bây giờ, chỗ ngồi mà các ngươi ngồi, sau này sẽ là của các ngươi. Nhớ kỹ, phải yêu quý cái bàn, sách vở của mình. Đây là một tu dưỡng cơ bản của một người đọc sách!

Bọn học sinh sôi nổi gật đầu, con thỏ ở cửa la đặc biệt to.

Văn Khúc Tinh càng hài lòng hơn.

Hắn thầm nghĩ: “Quả nhiên, nghiêm khắc một chút, thì con thỏ kia mới có thể ngoan hơn.”

Sau đó, Văn Khúc Tinh còn nói thêm mấy câu, nói:

-Được rồi, bây giờ các bạn học tự giới thiệu một chút đi, coi như là quen biết lẫn nhau. Ngưu Đại Lực, ngươi nói trước.

Ngưu Đại Lực vừa nghe vậy, mặt mo hơi hơi đỏ lên, nhưng vẫn lập tức đứng dậy nói:

-Vâng, tiên sinh!

Sau đó, Ngưu Đại Lực nói:

-Chào mọi người, ta tên là Ngưu Đại Lực, đến từ Tây Ngưu ở Hạ Châu. Ta là học sinh được Văn Uyên Địa Tiên Giới cử đi.

Câu đó vừa nói ra, hiện trường vang lên nhiều tiếng kinh ngạc la lên.

Tần Thọ khó hiểu, Văn Uyển Địa Tiên Giới cử đi? Còn có cách làm này? Cử đi? Nghe có vẻ rất trâu bò. Xem ra, nơi này không chỉ là đủ loại con ông cháu cha trên Thiên Đình...

Ban đầu, Tần Thọ đã cảm thấy Ngưu Đại Lực nhìn có vẻ rất trâu bò, không ngờ vậy mà lại thật sự rất trâu bò!

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Thái Thái Nhạc kinh ngạc nói:

-Học sinh được Văn Uyển cử đi? Ta nhớ là, Văn Uyển Địa Tiên Giới mỗi đợt chỉ có một suất cử đi mà? Hơn nữa, học sinh của Văn Uyển Địa Tiên Giới có mấy trăm người, ngươi chẳng phải là trong trăm người mới tìm được một à?

Văn Khúc Tinh cười ha ha nói:

-Không phải trong trăm người mới tìm được một, Văn Uyển Địa Tiên Giới tuyển sinh từ cả năm châu lục. Hằng năm, có vô số người đăng kí vào. Chỉ là, có thể tiến vào giai đoạn lựa chọn, chỉ có ba trăm tỷ người. Thế nhưng, sau khi trải qua tầng tầng cuộc thi, có khả năng tiến vào học viện học tập chỉ có ba trăm sáu mươi lăm người! Trong ba trăm sáu mươi lăm người lại chỉ có một người có tư cách tiến vào Văn Uyển Thiên Giới học tập.

Mọi người vừa nghe vậy, đều kinh ngạc la lên.

Tần Thọ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vốn dĩ nghĩ rằng trong Văn Uyển sẽ không có mấy học sinh, tưởng rằng Thiên Đình cũng xuất hiện dân cư bị già hóa, không có học sinh đi học. Ồn ào nửa ngày không phải không đủ học sinh mà là bậc cửa tiến vào cao kinh người!

Ba trăm tỷ thế mà đã là kết quả trải qua một vòng cạnh tranh rồi… vậy, số người thật sự tham gia có bao nhiêu?

Nghĩ vậy, Tần Thọ lần đầu tiên hâm mộ các học sinh trên Địa Cầu. Nếu như nói học sinh Văn Uyển là trăm con cá diếc chen chúc vượt sông, thế thì học sinh Địa Cầu chính là ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đi Thái Bình Dương...

Lại nghĩ đến mình và đám Rau Hẹ thoải mái tiến vào Văn Uyển, Tần Thọ không nhịn được cảm thán nói sinh ra dưới chân vua quả nhiên có nhiều chỗ tốt hơn… Khó trách lúc trước hộ khẩu ở thủ đô lại đắt như vậy, quả là đáng giá.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất