Công Tử Biệt Tú

Chương 109: Sơ hở

Chương 109: Sơ hở
Lại lần nữa học tiết võ đạo, Tôn giáo tập kinh ngạc nhìn Lâm Tú, hỏi: “Ngươi dẫn khí thành công rồi.”
Lâm Tú gật đầu, nói: “Có bằng hữu mở võ quán đã giúp ta.”
Dẫn khí ít nhất cần phải là võ giả Địa cấp như hắn ta, Tôn giáo tập không ngờ Lâm Tú còn có bằng hữu như vậy, nhưng cũng không nói thêm gì chỉ lên tiếng: “Nếu ngươi đã dẫn khí thành công, hôm nay chương trình học của ngươi sẽ có chút thay đổi.”
Dẫn khí thành công hay không, nội dung của tiết học võ đạo cũng sẽ khác nhau.
Còn chưa dẫn khí cùng với tố chất cơ thể quá thấp, sẽ lấy việc nâng cao tố chất cơ thể làm chủ chuẩn bị cho dẫn khí sau này, mà người dẫn khí thành công như Lý Bách Chương và Lâm Tú, sẽ lấy tu luyện võ đạo làm chủ.
Mà trọng điểm tu luyện của bọn hắn chính là kiểm soát chân khí.
Nếu vận chuyển chân khí đến bộ phận nào đó trên cơ thể công kích, hoặc để chân khí bám vào trên binh khí, với Lâm Tú mà nói vẫn có độ khó, trong cơ thể hắn chỉ có một luồng chân khí yếu ớt, hơn nữa tốc độ vận chuyển rất chậm, quá trình tích lực cần rất lâu, trước mắt hắn không thể làm được việc chuyển chân khí bám vào binh khí.
Thời gian nghỉ ngơi giữa tiết học, Tiết Ngưng Nhi từ xa bước đến, nàng lấy thiếp mời từ trong tay áo ra đưa cho Lâm Tú, nói: “Qua mấy ngày nữa là sinh thần của ta, đến lúc đó ta sẽ thiết yến ở nhà, chắc lần này huynh sẽ không từ chối ta đấy chứ.”
Hai tay Lâm Tú nhận thiếp mời, xin lỗi nói: “Không đâu không đâu, mấy ngày trước thật sự quá bận, sinh thần của Ngưng Nhi cô nương, ta nhất định sẽ đến.”
Lâm Tú nhìn thiếp mời mới biết, qua vài ngày nữa Tiết Ngưng Nhi đã mười tám rồi.
Rất khó tưởng tượng một cô nương chưa đến mười tám tuổi lại phát triển tốt như thế, cho nàng leo cây nhiều lần như vậy, bữa tiệc sinh thần lần này Lâm Tú hiển nhiên không có lý do vắng mặt.
Hắn mỉm cười với Tiết Ngưng Nhi, hỏi: “Mấy ngày nay Vương Uy có còn làm phiền cô hay không.”
Lâm Tú nhắc đến chuyện này, Tiết Ngưng Nhi nhớ đến hôm đó Lâm Tú và Vương Uy ghen tuông tranh giành tình cảm vì nàng, trượng phu tương lai của Triệu Linh Quân vì nàng quyết đấu với người khác, nghĩ thôi cũng rất có cảm giác thành tựu.
Trong lòng nàng mừng thầm, ngoài mặt lại giả vờ không vui, oán trách nói: “Huynh còn nói nữa, ai bảo huynh thi đấu với hắn ta, lỡ như huynh thua thì sao?”
Lâm Tú nhún vai, nói: “Chẳng phải ta đã thắng rồi sao.”
Nói tới đây, trên mặt Tiết Ngưng Nhi hiện lên vẻ nghi ngờ, lẩm bẩm nói: “Kỳ lạ, tại sao Vương Uy lại muốn đánh cược với huynh như vậy, trước đây hắn ta đều xoay quanh Tần Uyển mà...”
Lâm Tú ngẩn ra một lúc, ánh mắt hơi nghiêm nghị, sau đó nhìn Tiết Ngưng Nhi hỏi: “Ngưng Nhi cô nương và Vương Uy trước đây không quen sao?”
Tiết Ngưng Nhi lắc đầu, nói: “Không quen thuộc lắm, còn chẳng nói được mấy câu.”
Lâm Tú trầm mặc một lúc, sau đó nở nụ cười nói: “Tóm lại hắn ta không phiền cô nương là tốt rồi, được rồi, ta phải đi học, chúng ta gặp lại trên yến hội...”
Sau khi tách ra với Tiết Ngưng Nhi, Lâm Tú cầm thanh kiếm gỗ trong tay, theo yêu cầu của Tôn giáo tập giữ vững cùng một động tác vung vẩy, ánh mắt lại nhìn về Vương Uy ở phía trước.
Bao gồm Tôn giáo tập, thậm chí ngay cả bản thân Vương Uy chỉ sợ đều cho rằng kiếm gỗ mà hắn chọn không rắn chắc, nhưng chỉ có Lâm Tú biết thanh kiếm đó chắc đến mức không thể rắn chắc hơn được nữa.
Đối với một kiếm chém xuống đầu của hắn, Vương Uy ra tay hết sức, không hề giữ lại.
Nếu không phải như vậy thanh kiếm gỗ của hắn sẽ không bị gãy trong chớp mắt, phải biết dự tính ban đầu của Lâm Tú là sau khi chịu vài cú đánh trên người, sẽ giả vờ vô ý đánh ngất Vương Uy, bởi vì Vương Uy dốc hết toàn lực khiến kiếm gỗ không thể chịu nổi lực đạo của hai người, mới gãy ngay lập tức ở lần đánh nhau đầu tiên.
Vương Uy đã luyện ra chân khí, một kích toàn lực của hắn ta đánh lên đầu người bình thường, nhẹ thì vỡ đầu chảy máu, nặng thì đi đời nhà ma.
Lâm Tú vốn cho rằng hắn ta bị mỹ sắc của Tiết Ngưng Nhi làm cho đầu óc choáng váng, quá ghen tuông mà mất đi lý trí, ra tay quên mất nặng nhẹ.
Nhưng Tiết Ngưng Nhi lại nói, hai người hoàn toàn không quen thân, Vương Uy cũng chưa từng theo đuổi nàng.
Nói cách khác Vương Uy ghen chỉ là ngụy trang, từ đầu đến cuối hắn ta đều nhắm vào mình.
Lâm Tú không biết trước kia nhi tử Bình An bá có từng đắc tội với người này hay không, cho dù từng đắc tội rốt cuộc giữa hai người có thâm cừu đại hận gì đáng để hắn ta tay độc ác với hắn như vậy ở tiết võ đạo.
Hay hắn ta là người hâm mộ cực đoan của vị hôn thê nhà mình, không muốn nữ thần gả cho mình cho nên mới dự tính trừ khử Lâm Tú.
Lâm Tú chưa từng nghĩ đến Vương Uy muốn lấy Triệu Linh Quân, không phải hắn chướng mắt Vương Uy, mà là Vương Uy không xứng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất