Công Tử Biệt Tú

Chương 110: Sơ hở (2)

Chương 110: Sơ hở (2)
Lúc này những gì Lâm Tú liên tưởng đến không chỉ có vậy.
Lần ám sát tối hôm đó, liệu có phải có liên quan đến người này hay không.
Sau khi tên thích khách kia chết, tất cả manh mối đều đột ngột cắt đứt, Thanh Lại ti không tra ra chuyện gì đã đóng hồ sơ vụ án này lại, nhưng trong lòng Lâm Tú chuyện này vẫn chưa trôi qua.
Dù sao người ẩn nấp trong bóng tối kia muốn lấy mạng của hắn…
Nếu không phải lúc trò chuyện với Tiết Ngưng Nhi, nàng vô tình nhắc đến Vương Uy không hề theo đuổi nàng, có lẽ Lâm Tú vẫn luôn cho rằng đây là chuyện xảy ra do tranh giành ghen tuông.
Vương Uy ngụy trang rất tốt, chỉ đáng tiếc vẫn để lộ sơ hở.
Lúc này, Lý Bách Chương bước qua, nhìn thiếp mời trong tay Lâm Tú, cảm thán nói: “Lâm huynh thật lợi hại, ngay cả thiếp mời sinh thần của Ngưng Nhi cô nương cũng lấy được.”
Lâm Tú nhìn hắn ta, hỏi: “Lẽ nào nàng ấy không đưa cho ngươi sao?”
Lý Bách Chương u oán nhìn hắn một cái, nói: “Lời này của Lâm huynh thật tổn thương người ta, lớp võ đạo nhiều người như vậy, lấy được thiếp mời cũng chỉ có mình ngươi thôi, nếu thiếp mời này gặp ai cũng phát e rằng phủ Tiết quốc công sẽ chật kín hết chỗ...”
Lâm Tú nghe vậy, không khỏi thở dài vì các nam đồng bào khác trong lớp võ đạo.
Nịnh bợ ton hót, nịnh đến cuối cùng, không có gì cả.
Bình thường bọn hắn đi bên cạnh Tiết Ngưng Nhi làm tùy tùng, gọi là đến, đuổi là đi, đến cuối cùng ngay cả thiếp mời sinh thần cũng không lấy được…
Tầm mắt Lâm Tú nhìn về một hướng khác, hỏi: “Vương Uy cũng không có sao?”
Lý Bách Chương nói: “Phụ thân của Vương Uy là Quảng An hầu, ít nhiều gì cũng là chức Tam đẳng hầu, vốn cũng nên có thiếp mời, nhưng chẳng phải lần trước hắn ta khiêu chiến với ngươi thất bại rồi sao, theo đánh cược sau này phải cách Ngưng Nhi cô nương xa một chút, cho dù Ngưng Nhi cô nương đưa cho hắn ta, hắn ta cũng không có mặt mũi để nhận.”
Lâm Tú nhìn Lý Bách Chương, kinh ngạc nói: “Hình như Lý huynh rất hiểu biết quyền quý Vương Đô.”
Lý Bách Chương mỉm cười, nói: “Đương nhiên, Vương Đô là nơi nào, quyền quý đầy đất, bách tính bình dân như chúng ta nếu không quen biết bọn hắn, bất cẩn đắc tội người nào đó sợ là chết rồi cũng không biết tại sao.”
Lời này của Lý Bách Chương không sai, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy.
Không chỉ bách tính bình dân, cho dù là một trong số những quyền quý đó đắc tội với quyền quý có thế lực cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Lúc này, Lý Bách Chương bỗng nhiên lại hỏi: “Không biết Lâm huynh đã nghĩ ra tặng cho Ngưng Nhi cô nương lễ vật gì chưa?”
Lâm Tú nghi ngờ nói: “A, còn phải tặng lễ vật sao?”
Lý Bách Chương nhìn hắn với ánh mắt quái dị, nói: “Lâm huynh tưởng đến tham gia yến hội là ăn chùa uống chùa sao?”
Mấy ngày nay đã quen ăn uống miễn phí, vừa nãy Lâm Tú thật sự không nghĩ đến việc này.
Lúc này hắn có chút khó khăn rồi.
Tiết Ngưng Nhi sinh ra ở nhà đại phú đại quý, có thứ gì tốt chưa từng thấy qua, tặng đồ rẻ thì có chút không ra tay được, tặng đồ quý giá Lâm Tú lại không nỡ.
Dù sao hắn kiếm tiền nuôi gia đình cũng không dễ dàng, tiền kiếm được mệt sống mệt chết, có thể còn không nhiều bằng tiền tiêu vặt của Tiết Ngưng Nhi, lễ vật vượt quá mười lượng bạc Lâm Tú phải cân nhắc lại đàng hoàng.
Hơn nữa tặng lễ vật mười mấy hai mươi mấy lượng, hắn cũng không muốn mất mặt.
Nếu trâm cài vòng ngọc mà Quý phi nương nương ban cho vẫn còn thì tốt rồi, trang sức của nàng đều là đồ tốt, cho dù Tiết Ngưng Nhi kiến thức rộng rãi hẳn cũng không chịu được sức hút của hai món đồ kia.
Suy nghĩ này chỉ xẹt qua trong đầu Lâm Tú, mấy món đồ tốt kia để tặng Triệu Linh m, tặng cho nữ nhân khác hắn thật sự không nỡ.
Cuối cùng, Lâm Tú cúi đầu nhìn thiếp mời vàng trong tay, hỏi Lý Bách Chương: “Ngươi nói bây giờ ta trả thiếp mời này về còn kịp không?”
Lý Bách Chương hít sâu một hơi, nói: “Lâm huynh, ngươi quá đáng rồi...”
Những thứ mà người khác cầu còn không được hắn lại muốn trả về, dường như thật sự có chút không phải chuyện người làm, cuối cùng Lâm Tú vẫn nhận thiếp mời.
Lễ vật vẫn phải tặng, nhưng phải tiết kiệm tiền một chút, mà tặng quà thế nào vừa tiết kiệm vừa khiến cô nương hài lòng là một kỹ năng cơ bản của Hải Vương đủ tư cách...
Một canh giờ sau, tiết học võ đạo hôm nay kết thúc.
Cũng vừa khéo đến giờ ăn cơm, các học sinh vừa kết thúc luyện tập lê tấm thân mệt mỏi ra khỏi Dị Thuật Viện, chuẩn bị ăn no một bữa để khao cơ thể cạn kiệt của mình.
Trích Nguyệt Lâu là tửu lâu gần đây làm ăn tốt nhất Vương Đô, dưới sự thúc đẩy tâm lý đám đông, đa số học sinh đều chọn chỗ này, tuy chi tiêu ở đây rất đắt nhưng mọi người cũng xuất thân từ gia đình giàu có, không hề để ý chút bạc ấy.
Chỉ có nhóm người Vương Uy, đi ngang qua cửa Trích Nguyệt Lâu, bước vào một tửu lâu khác cách đó không xa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất