Công Tử Biệt Tú

Chương 132: Ta là người tốt (2)

Chương 132: Ta là người tốt (2)
Chu Cẩm ngẩng đầu nhìn Đông Thành Lệnh, hỏi: “Vừa rồi ngươi nói, sẽ có người của Hình Bộ tiếp quản án này, người đó là ai?”
Bỗng nhiên, bên ngoài có một người xông vào nhiễu loạn công đường, Đông Thành Lệnh ngẩn ra một chút, sau đó lập tức phục hồi tinh thần, trầm giọng nói: “Ngươi là người phương nào, có tư cách gì chất vấn bản quan, người đâu, đuổi hắn ra ngoài, lát nữa sẽ thẩm vấn!”
“Không nói đúng không?” Chu Cẩm không hề nhìn hắn, mà đưa tay lên, vẫy vẫy phía trước, nói: “Bắt lấy Đông Thành Lệnh, đầu tiên dùng trượng hình, sau đó tạt hình, cuối cùng là ký hình, mãi đến khi hắn nói mới thôi.”
Chu Cẩm vừa nói xong, hơn mười người mặc áo bào đen bịt mặt xông từ bên ngoài vào, lần lượt đứng ở hai bên công đường.
Cùng lúc đó, không biết là nguyên nhân gì, bên ngoài nha môn Đông Thành, thế mà lại là bắt đầu hơi chấn động.
Bên ngoài nha môn, bách tính ở gần nhìn thấy từng hàng từng hàng cấm vệ võ trang hạng nặng, bao vây thành ba tầng bên ngoài nha môn Đông Thành, tất cả mọi người đều bị dọa đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao đến cấm vệ cũng đều đến đây rồi?”
“Vì sao cấm vệ lại bao vây nha môn, xảy ra chuyện lớn rồi, nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi!”
. . .
Lúc này, phía trên công đường, Đông Thành Lệnh nhìn thấy những người áo đen này, cùng với dấu hiệu hoa văn trên quần áo bọn họ thì cả kinh đứng dậy từ vị trí ngồi, run giọng nói: “Mật, Mật Trinh ti!”
Ở Vương Đô, muốn nói Đông Thành Lệnh sợ nhất cái gì, không phải là Đầu Thượng ti, cũng không phải là quyền quý gì, không phải là Vĩnh Bình hầu, thậm chí không phải là Hoàng Đế, mà là Mật Trinh ti!
Bộ này của triều đình giống như là một con rắn độc trốn ở nơi nào đó, không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện, nhất định có người phải nhà tan cửa nát.
Không biết lần này người xui xẻo là ai?
Ồ, chính là hắn.
Hai mắt Đông Thành Lệnh trợn lên, ngất đi hôn mê.
Chu Cẩm nhìn Đông Thành Lệnh nằm ở trên mặt đất, thản nhiên nói: “Làm hắn tỉnh dậy rồi hành hình.”
Hậu nha, nha môn Đông Thành.
Đông Thành Úy trốn ở trong nhà vệ sinh, mạnh mẽ chịu đựng sự tanh tưởi của nơi này cũng không đi ra ngoài, mãi đến khi hắn thấy thời gian tầm tầm rồi, hắn cũng thật sự không chịu được mùi thối ở nơi này nữa mới chạy ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ở trong sân, há mồm hít thở không khí mới mẻ.
Ngay sau đó, hô hấp hắn đình trệ.
Bởi vì hắn nhìn thấy ở trong viện ngoại trừ hắn, còn có mấy chục bóng người đang đứng đó.
Những người này mặc giáp trụ xếp thành một hàng, tay cầm binh khí, những người này là cấm quân là điều không thể nghi ngờ, nhưng vì sao trong nha môn lại có cấm quân?
Mà những người này một thân hắc y, còn lấy vải đen che mặt, Đông Thành Úy cũng không xa lạ gì, đây là người của Mật Trinh ti, Mật Trinh ti khiến cho tất cả quan viên và quyền quý của Vương Đô nghe gió đã sợ cũng đến đây rồi…
Đông Thành Úy vừa xuất hiện, mất chục ánh mắt lợi hại, đồng loạt nhìn về phía hắn.
Ngay sau đó, hai đầu gối Đông Thành Úy mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, hai tay giơ lên cao, run giọng nói: “Đừng bắt ra, ta là người tốt, ta là người tốt…”
Nha môn Đông Thành.
Trên công đường, Lâm Tú chắp tay với Chu Cẩm: “Đa tạ Chu tổng quản cứu giúp.”
Chu Cẩm lắc đầu nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, muốn tạ thì đi tạ bệ hạ và nương nương đi, người đó vô lễ với nương nương, chết chưa hết tội, mà người sau lưng bọn họ, một người cũng đừng hòng chạy thoát, nha môn Đông Thành này, càng là đối tượng thanh tẩy trọng điểm.”
Đông Thành Lệnh vừa bị hất nước tỉnh, nghe như thế lại ngất đi hôn mê.
Tiếp đó, Chu Cẩm nheo mắt lại, dùng ánh mắt cười mà như không cười nhìn Lâm Tú một cái, hạ giọng nói: “Có điều, dũng khí của ngươi khiến ta rất bội phục, ngay cả bệ hạ và nương nương ngươi cũng dám tính kế, lần này, là nương nương bảo vệ ngươi, lần tiếp theo, sợ rằng sẽ không may mắn như thế…”
Trong giọng nói của Chu Cẩm mang theo hương vị cảnh cáo nồng đậm.
Trong lòng Lâm Tú cả kinh, trong nháy mắt sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.
Kế hoạch của hắn hẳn là không có lỗ hổng rõ ràng, hơn nữa sau khi Quý phi nương nương xuất cung, trạng thái của linh sủng đúng là khôi phục rất tốt, điều này nói rõ phương pháp trị liệu của hắn không sai, từ đầu đến cuối, hắn đều là làm chuyện hắn nên làm, không thể nào có khả năng lộ ra sơ hở.
Cho dù Lâm Tú vắt hết óc cũng không ngờ được, lần này sở dĩ bị nhìn thấu thật ra là vì lần trước hắn đã để lại ấn tượng với Hạ Hoàng…
Cũng may nhìn từ thái độ của Chu Cẩm, hình như bệ hạ không dự định so đo với hắn tội khi quân, nhưng điều này cũng nhắc nhở Lâm Tú, về sau vạn vạn không thể tự cho mình là thông minh…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất