Công Tử Biệt Tú

Chương 133: Tiêu chuẩn kép của Quý phi

Chương 133: Tiêu chuẩn kép của Quý phi
Việc lần này, thật sự là không có cách nào, thế lực Lâm phủ mỏng manh, bất luận là từ phương diện nào đều không thể chống lại được với phủ Nhất đẳng hầu, hắn nhất định phải cược, cũng chỉ có thể cược.
Vẫn may, hắn thành công rồi.
Đông Thành Lệnh hôn mê không bao lâu đã bị người của Mật Trinh ti làm tỉnh dậy, còn chưa đợi dùng hình, hắn đã khai hết tất cả ra.
Bao gồm cả chuyện hắn chịu sự sai sử của Dương Tuyên con trai Vĩnh Bình hầu như thế nào, đầu tiên sắp xếp bộ khoái ở xung quanh Lâm phủ, dự định khiến cho án này trở thành thiết án, rồi nhanh chóng chuyển giao cho Hình Bộ, hơn nữa còn khai tất cả những quan viên tiếp tay cho chuyện này ở trong Hình Bộ ra.
Vốn dĩ kế hoạch của hắn là, nếu như chuyện bại lộ, hắn sẽ một mình gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, vạn vạn không thể khai Dương Tuyên ra.
Nhưng lúc này không còn phụ thuộc vào hắn thành thật nữa, cấm vệ và Mật Trinh ti cùng xuất động, đương nhiên hắn không thể nào giấu diếm cho Dương Tuyên.
Mức độ nghiêm trọng của án này đã vượt xa mức độ hắn có thể chống đỡ.
Lúc này, Đông Thành Úy cùng với Uông Hoành, Ngô Thanh, cũng bị người của Mật Trinh ti dẫn đến đây, chuẩn bị cùng thẩm vấn, Lâm Tú nhìn Đông Thành Úy, nói với Chu Cẩm: “Chu Tổng quản, án này không liên quan gì đến Đông Thành Úy, vừa rồi ở trong nhà giam, hắn còn nhắc nhở ta.”
Những lời này của Lâm Tú nghe thì nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ở trong tai Đông Thành Úy, giống như âm thanh của tự nhiên.
Lúc này, Lâm Tú trong mắt hắn là hào quang vạn trượng, giống như là phụ mẫu tái sinh.
Chu Cẩm nhìn Lâm Tú, sau đó nói: “Nếu đã như thế, vậy thì thả vị đại nhân này ra.”
Sau khi Đông Thành Úy và Ngô Thanh được thả ra, lập tức đi lên phía trước, khom người nói: “Đa tạ công tử trượng nghĩa nói thẳng, đa tạ Tổng quản nhìn rõ mọi việc!”
Chu Cẩm khẽ gật đầu, sau đó nói với người của Mật Trinh ti: “Chia một phần người ra, đi Hình Bộ bắt người, những người khác cùng ta đi phủ Vĩnh Bình hầu.”
Nếu bệ hạ đã nói, người liên quan đến án này, một người cũng không tha, con trai của Vĩnh Bình hầu là đầu sỏ gây nên, đương nhiên khó thoát tội.
Mà lúc này, phủ Vĩnh Bình hầu, Dương Tuyên vừa mới về nhà.
Biết được Lâm Tú bị bắt đến nha môn Đông Thành, kế hoạch tiến hành thuận lợi, hắn đã không có gì phải lo lắng nữa.
Lâm Tú giết người trước mặt nhiều người, vô số con mắt nhìn thấy, nha môn Đông Thành và Hình Bộ hắn đã nhờ người quan tâm, cái tội danh này Lâm Tú không trốn thoát được.
Chỉ cần chứng minh được tội giết người của Lâm Tú, tuy hắn có thể sẽ được miễn tội chết, nhưng ít nhất kết cục cũng là lưu đày, đến lúc đó, hôn ước kia đương nhiên cũng mất đi hiệu lực.
Cho dù Triệu gia có hết lòng tuân thủ lời hứa cũng không thể nào gả Linh Quân cho một tên tội phạm, hắn đã gián tiếp tìm cho Triệu gia một lý do chính đáng, có phải là Triệu gia nên cảm ơn hắn không.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Dương Tuyên không kìm được hiện ra vẻ tươi cười.
“Chuyện gì khiến cho con vui vẻ như thế?” Lúc này, một âm thanh trầm thấp, từ phía trước truyền đến.
Dương Tuyên ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người từ trước mặt đi đến, lập tức nghiêm mặt, cung kính nói: “Cha.”
Nam trung niên trên mặt ẩn hiện vẻ uy nghiêm, nhìn hắn một cái nói: “Ta nghe quản gia nói, con và con trai của Bình An bá đối đầu nhau?”
Dương Tuyên biết chuyện hắn làm không lừa gạt được phụ thân, nên cũng không phủ nhận, nói: “Hắn không xứng với Linh Quân.”
Ánh mắt người trung niên bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: “Con thì xứng.”
Dương Tuyên trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Con đến ngay cả năng lực dị thuật cũng không có, con cũng không xứng, nhưng hắn ta càng không xứng, nàng là người tốt đẹp như vậy, sao có thể gả cho loại phế vật đó!”
Người trung niên nói: “Đó là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.”
Đột nhiên, Dương Tuyên ngẩng đầu, sắc mặt có chút hung hăng nói: “Lệnh của phụ mẫu lời của mai mối cái gì, hai lão già đã không biết chết bao nhiêu năm rồi, lại nhất định quyết định vận mệnh của người khác, con biết con không xứng với nàng, cho dù là nàng gả cho Thái Tử, gả cho Triệu Vương, con cũng đều không có ý kiến, nhưng gả cho tên phế vật kia, con không phục!”
Ánh mắt người trung niên tĩnh lặng như giếng nước cổ, giọng điệu có chút thất vọng, lắc đầu nói: “Tuyên Nhi, con khiến ta rất thất vọng, từ mấy năm trước sau khi gặp được nữ tử Triệu gia, trong mắt con chỉ có một mình nàng, con có từng nghĩ tới, con là người kế thừa gia nghiệp to lớn của Dương gia không?”
“Gia nghiệp cái gì đó, con không cần.” Trên mặt Dương Tuyên hiện ra vẻ tươi cười, nói: “Chỉ cần nàng tốt, là con thấy đủ rồi.”
Nhìn bộ dáng si mê của hắn, vẻ thất vọng trong mắt Vĩnh Bình hầu càng đậm hơn, sau đó, ánh mắt hắn lại khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, thản nhiên nói: “Sợ rằng con phải thất vọng rồi, hôn ước của Lâm gia và Triệu gia là không có khả năng bị hủy bỏ, cho dù Lâm gia muốn hủy bỏ, Triệu gia cũng sẽ không hủy bỏ, quan trọng nhất là, bệ hạ sẽ không đồng ý.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất