Công Tử Biệt Tú

Chương 135: Minh Hà khiêu khích, Lâm Tú phản đòn

Chương 135: Minh Hà khiêu khích, Lâm Tú phản đòn
Ngay từ đầu, Lâm Tú cảm thấy con người Thục phi nương nương rất tốt.
Nhưng bây giờ, hắn càng ngày càng thích Quý phi nương nương.
Nhất là thích sự bao che khuyết điểm của nàng.
Đối với người ngoài, rất ít khi nàng có vẻ hòa nhã.
Nhưng nàng đối với người một nhà, là thật sự tốt…
Bởi vì từ nhỏ thiếu tình yêu thương, cho nên chỉ cần có người đối tốt với hắn, hắn sẽ không nhịn được trả lại đối phương gấp mười lần.
Quý phi nương nương thân phận cao quý, cái gì cũng không thiếu, Lâm Tú không có cái gì có thể cho nàng, chuyện duy nhất có thể làm được đó chính là mang đến vui vẻ cho nàng.
Nàng coi linh sủng này là bảo bối, Lâm Tú sẽ dạy cho nhóc con này phương pháp lấy lòng Quý phi nương nương, để nó thân mật với Quý phi nương nương một chút, nhóc con này vì để Lâm Tú có thể thường xuyên đến thăm nó nói chuyện với nó, có thể nói là đối với Lâm Tú nói gì nghe nấy, chủ động rời khỏi trong lòng hắn, bay đến bay đi bên người Quý phi nương nương, thỉnh thoảng còn bay lên, hôn nhẹ lên mặt nàng một cái.
Quý phi bị linh sủng đùa cho vui vẻ ra mặt, nàng nhìn Lâm Tú, hỏi: “Trước kia Niếp Niếp chưa bao giờ đối với bản cung như thế, lẽ nào là ngươi dạy nó?”
Lâm Tú cười cười, nói: “Học sinh nào có bản lĩnh này, hẳn là nương nương thiên tư quốc sắc, xinh đẹp vô song, đến ngay cả linh sủng cũng không chống đỡ được mị lực của nương nương.”
Quý phi chỉ là cười cười, nói: “Bản cung già rồi, ngươi không cần bịa lời nói dỗ bản cung vui.”
Lâm Tú nghiêm mặt nói: “Nương nương nào có già, người và công chúa Minh Hà đứng cùng một chỗ, người không biết còn tưởng rằng là tỷ muội đó…”
Trên một cái cây cách cung Trường Xuân một bức tường, cuối cùng cô gái mặc quần đỏ cũng không nghe nổi nữa, thả người nhảy từ trên cây xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, khinh thường nói: “Ta nhổ vào, không biết xấu hổ, nịnh người khác thành tinh rồi!”
Cung Trường Xuân.
Ngày bình thường, không khí trong cung Trường Xuân rất nặng nề, hôm nay lại tràn ngập tiếng nói tiếng cười.
Quý phi nương nương tâm tình ủ dột lâu ngày, vẻ tươi cười ở trên mặt vẫn chưa từng biến mất, buồn bực và phiền muộn mấy ngày gần đây sớm đã không biết chạy đến chỗ nào, đến ngay cả tiểu cung nữ trong cung cũng bị Lâm Tú đùa cho cười khanh khách không ngừng.
Cuối cùng, Quý phi còn xoay người ôm bụng, liên tục nói: “Ngươi đừng nói nữa, bản cung cười đến bụng cũng đau rồi, tại sao trước kia bản cung không phát hiện ra, ngươi là người thú vị như vậy…”
Các cung nữ hoạn quan trong cung Trường Xuân đối với nàng đều là rất cung kính, nói chuyện vô cùng cẩn thận, cho tới bây giờ không có ai giống như Lâm Tú, cái miệng nhỏ nhắn giống như là bôi mật vậy, mỗi một câu đều có thể khiến cho trong lòng nàng nở hoa.
Hoạn quan đứng ở trong sân, trong lòng lại cảm thấy may mắn.
May là gia hỏa này không tiến cung, nếu không hắn tịnh thân đi vào hậu cung, sợ rằng chỉ dựa vào cái mồm này, không đến vài ngày là có thể ngồi vào vị trí Tổng quản, cái lưỡi này nhả ra hoa sen, miệng lưỡi lưu loát, có vị nương nương nào chống đỡ được?
Trên mặt Lâm Tú hiện ra biểu cảm xấu hổ, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh.
Đời trước quen nhiều bạn gái như thế, hắn lại có thể không biết khen con gái như thế nào sao?
Bình tĩnh thôi, đừng gấp.
Khen con gái như thế nào cũng là một loại tự tu dưỡng của Hải Vương.
Quý phi nương nương cười đủ rồi mới đứng thẳng người dậy, sau khi bình ổn bộ ngực phập phồng một chút mới nói: “Hôm nay đến đây thôi, bản cung đi tìm bệ hạ, tước vị của nhà ngươi quá thấp, bản cung bảo bệ hạ thăng tước vị cho nhà ngươi, để tránh cho hạng chó mèo nào đó cũng muốn bắt nạt người của bản cung…”
Không bao lâu sau, Lâm Tú chậm rãi đi ra khỏi cung Trường Xuân.
Đứng ở trên con đường trong cung dài dằng dặc, hắn thở dài một hơi.
Cái này có được tính là ôm cái đùi lớn của Quý phi nương nương không?
Không, có lẽ là đùi đẹp.
Có thể là do đời trước đều là cô nương ở bên cạnh hắn, sống lại một đời, ông trời thương xót, tuổi còn trẻ đã để cho hắn ăn cơm mềm ở khắp nơi.
Tu hành dựa vào Linh m, nghe hát không phải mất tiền, bị người bắt nạt có Quý phi nương nương làm chỗ dựa, những ngày như thế, thật sự rất tốt.
Lâm Tú đang muốn xuất cung, lại bị một người cản đường đi.
Công chúa Minh Hà dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, cắn răng nói: “Tên nịnh hót, không biết xấu hổ, trên đời sao lại có kẻ không biết liêm sỉ như ngươi!”
Lâm Tú đã rất quen thuộc hậu cung, biết cung Trường Xuân và cung Thụy Đông chỉ cách nhau một bức tường, vừa rồi hắn mơ hồ nhìn thấy ở trên cây bên ngoài tường có một bóng người chớp lên, thì ra là công chúa Minh Hà đang nghe lén.
Lâm Tú nói: “Tại sao ta lại là kẻ nịnh hót.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất