Công Tử Biệt Tú

Chương 167: Tác dụng của thú ngữ (2)

Chương 167: Tác dụng của thú ngữ (2)
Điều này khiến cho Trần viên ngoại gấp đến hỏng, ngày hôm qua để cho người trong nhà tìm một đêm, sáng sớm hôm nay phái người đến các nha môn lớn báo án, đồng thời dán bố cáo treo giải thưởng lớn, hy vọng có người biết chuyện có thể cung cấp manh mối, không cần biết ai tìm được con hắn, hắn đều trả một ngàn lượng bạc làm tiền thù lao.
Khi Lâm Tú đến Trần phủ, phát hiện Liễu Thanh Phong đã ở đây, hắn đang cùng với một ông lão cả mặt đều là vẻ gấp gáp tìm hiểu tình huống.
Khi nhìn thấy Lâm Tú đến, trong mắt hắn hiện lên vẻ dị thường, hỏi: “Lâm đại nhân cũng có hứng thú với án này?”
Lâm Tú nói: “Nhìn thấy bố cáo, nên đến đây xem xem, Liễu đại nhân tiếp tục đi, ta không quấy rầy ngươi thẩm vấn.”
Liễu Thanh Phong gật gật đầu, tiếp tục nói với ông lão kia: “Nhìn từ tình huống trước mắt, rất có khả năng lệnh công tử không phải lạc đường, mà là bị người khác bắt đi, hơn nữa bản quan bước đầu đoán, người bắt đi, hẳn là người của Trần phủ, ta muốn triệu tập tất cả người của Trần phủ đến đây, ta sẽ thẩm vấn từng người một…”
Lâm Tú không để ý đến bên phía Liễu Thanh Phong, mà đi đến bên người một phụ nhân, hỏi: “Ngươi là…”
Phụ nhân kia lập tức nói: “Hồi đại nhân, dân phụ là bà vú của thiếu gia.”
Lâm Tú đánh ngón tay kêu vang, nói: “Vừa đúng lúc, ngươi đi tìm cho ta một bộ quần áo thường ngày thiếu gia nhà các ngươi hay mặc, tốt nhất là hay mặc bên người, chưa từng giặt, ta có chỗ cần dùng.”
Tuy phụ nhân kia không biết dụng ý của Lâm Tú, nhưng vẫn xoay người đi vào trong phòng, khi đi ra, cầm theo một bộ quần áo giao cho Lâm Tú, nói: “Đây là bộ quần áo buổi chiều hôm qua thiếu gia mặc, còn chưa kịp giặt…”
Trong tay Lâm Tú là một cái yếm của trẻ con, trên này có một mũi sữa đặc biệt, là mùi trên người trẻ con.
Sau khi cầm lấy cái yếm, Lâm Tú đi ra khỏi Trần phủ.
Thật ra Liễu Thanh Phong vẫn luôn chú ý đến tình huống bên phía Lâm Tú, cho đến bây giờ, hắn vẫn còn chưa nghĩ thông được, lần trước Lâm Tú phá án như thế nào, nhưng hắn không thể không thừa nhận, ở trên phương diện tra án, thật ra Lâm Tú cũng có chút bản lĩnh, hắn đi đến bên người bà vú, hỏi: “Vừa rồi hắn nói với ngươi cái gì?”
Bà vú nói chi tiết chuyện vừa xảy ra.
Mày Liễu Thanh Phong nhăn lại, lẩm bẩm nói: “Hắn lấy yếm làm cái gì…”
Rất nhanh, hắn lắc lắc đầu, tạm thời vứt suy nghĩ này ra sau đầu, Trần viên ngoại đã triệu tập toàn bộ hạ nhân trong phủ đến, hắn còn phải thẩm vấn từng người này, trực giác phá án nhiều năm cho hắn biết, án này là quỷ trong nhà gây nên, mà nội quỷ, chính là ở bên trong những người này…
Lâm Tú đi ra khỏi Trần phủ, lấy cái yếm Trần thiếu gia mặc đến trước mũi Đại Hoàng quơ quơ: “Nhớ kỹ mùi hương này, tìm từng con phố một, chỉ cần ngửi thấy ở đâu xuất hiện mùi hương này, lập tức trở về nói cho ta biết.”
Tìm người Lâm Tú không làm, mà là Đại Hoàng làm.
Khứu giác của chó nhạy hơn con người gấp một nghìn lần, bất kỳ mùi hương nào, đều không trốn thoát khỏi cái mũi của chúng nó.
Đại Hoàng ngẩng đầu, khó xử nhìn Lâm Tú, nói: “Chủ nhân, tòa thành này quá lớn, đường phố rất nhiều, một mình ta… Không, một con chó như ta không ngửi hết được…”
Lâm Tú nghĩ nghĩ, hỏi: “Lúc trước khi ngươi lăn lộn ở bên ngoài, có còn bằng hữu nào khác không?”
Đại Hoàng lắc lắc đầu chó, nói: “Không có, chúng ta đều là một mình hành động, có khi vì địa bàn và thức ăn còn đánh nhau, cho dù ta đi tìm bọn chúng, bọn chúng cũng không nhất định sẽ giúp ta.”
Lâm Tú suy nghĩ một hồi, nói: “Ngươi nói với bọn chúng, ai có thể tìm được người, ta lo một tháng cơm cho nó, một ngày ba bữa, cam đoan bữa nào cũng có thịt…”
Vương Đô.
Khu Bắc Thành.
Một mảnh đất lớn đầy rác rưởi và tạp vật, thỉnh thoảng liên tiếp truyền đến tiếng chó kêu.
Nơi này đều chất đống rác sinh hoạt của dân chúng Vương Đô, nơi này cách xa khu vực dân chúng, mùi hôi ngập trời, không có người nào tình nguyện tiếp cận, nhưng mà lại là thiên đường của chó lang thang.
Bình thường bọn chúng ở trong đây tìm thức ăn, miễn cưỡng không bị đói chết.
Thức ăn trong đống rác có hạn, căn bản không đủ chia cho toàn bộ chó, mỗi ngày đều sẽ có những con vì thức ăn mà xuất hiện chuyện đánh nhau, nhưng hôm nay, mấy chục con chó lang thang không có thời gian đánh nhau, mà vây quanh một con chó màu vàng đất, nước miếng chảy ròng ròng.
“Ngươi nói thật?”
“Tìm được người kia rồi, thì lo cơm một tháng cho chúng ta, một ngày ba bữa, bữa nào cũng có thịt?”
“Nếu ngươi dám gạt chúng ta, chúng ta cắn chết ngươi!”

Đại Hoàng đối mặt với đàn chó ồn ào, vững vàng ngồi trên đất, mặt chó tràn đầy vẻ kiêu ngạo, hỏi: “Các ngươi nhìn ta, so với lúc trước có gì khác?”
Đám chó nhìn Đại Hoàng, sau đó đều kinh hô ra tiếng.
“Hình như cường tráng hơn rồi!”
“Màu lông cũng sáng hơn!”
“So với lúc trước béo hơn rất nhiều!”
“Trong khoảng thời gian này, có phải là ngươi ăn rất nhiều đồ ngon không?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất