Công Tử Biệt Tú

Chương 168: Tác dụng của thú ngữ (3)

Chương 168: Tác dụng của thú ngữ (3)
Đại Hoàng từ trên cao nhìn xuống đàn chó, nói: “Yên lặng, yên lặng, bây giờ ta không giống với các ngươi, ta là người có chủ nhân, ta cam đoan với các ngươi, chỉ cần các ngươi tìm được chủ nhân của chiếc áo này, một tháng tiếp theo, các ngươi mỗi ngày đều có thịt ăn, sẽ không bao giờ đói bụng nữa.”
Trong mắt đàn chó toát ra vẻ khát vọng, nhưng mà đều không hành động, mà dùng ánh mắt sợ hãi nhìn con chó màu đen ở phía trước.
Hình thể của con chó này lớn hơn so với những con chó khác cả một vòng, là thủ lĩnh của đàn chó ở đây, ngày thường có thức ăn, cũng là đầu lĩnh hưởng thụ trước, nó không gật đầu, không có con chó nào dám hành động.
Con chó đen kia vừa đi xung quanh Đại Hoàng một vòng, vừa nói: “Ngươi đã không còn thuộc về nơi này, rời khỏi nơi này rồi thì đừng trở về nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Làm thủ lĩnh của đàn chó, nó cảm nhận được, Đại Hoàng xuất hiện đã uy hiếp đến sự thống trị của nó.
Ngày trước, Đại Hoàng cũng từng khúm núm cúi đầu với thủ lĩnh này, cho dù tìm được thức ăn, nó cũng phải dâng lên cho con chó này trước, nhưng nay đã khác ngày xưa, ba ngày không gặp, đã làm thay đổi cách nhìn khác của chó, huống chi là hơn một tháng.
Lúc này, nó đã sớm không còn là A Hoàng ngày đó.
Thân thể nó so với con chó đen này còn cường tráng hơn, nhảy lên một cái, đã làm nó ngã nhào trên đất, con chó đen kia muốn phản kháng, nhưng mà một con chó lang thang kiếm thức ăn ở chỗ rác rưởi này, sao có thể là đối thủ của một Đại Hoàng ngày ngày ăn thịt, phát hiện bất luận như thế nào, cũng không thể giãy khỏi Đại Hoàng, nó lập tức phát ra vài tiếng gào thét, cúi thấp đầu chó, thể hiện thần phục.
Đại Hoàng áp chế con chó đen này xuống dưới thân, nhìn xuống đàn chó, lớn tiếng nói: “Từ giờ trở đi, ta sẽ là thủ lĩnh của các ngươi, ai phản đối?”
Một tiếng chó kêu, tất cả đàn chó đều cúi đầu.
Không bao lâu sau, khắp các đường phố của Vương Đô đều xuất hiện bóng dáng của chó lang thang, bọn chúng dùng mũi dán sát mặt đất không ngừng ngửi cái gì đó, cảnh này khiến cho dân chúng cực kỳ ngạc nhiên…
Lê Hoa Uyển.
“Mười năm trước, ta không biết ngươi, ngươi không thuộc về ta, chúng ta vẫn giống nhau, ở bên một người xa lạ nào đó…”
Lâm Tú đang nghe Thải Y hát, lần này hắn không bảo Thải Y hát hí khang nữa, ca khúc “mười năm” này ở thế giới xa lạ này, từ trong miệng Thải Y hát ra khiến cho Lâm Tú sinh ra một loại cảm giác thời không thay đổi.
Nếu như trên người nàng không phải mặc váy cổ phong, mà là sườn xám hoặc là Tshirt quần dài bình thường, nhất định sẽ càng có cảm giác hơn.
Đợi sau này, Lâm Tú nhất định tự mình thiết kế mấy bộ trang phục hiện đại, để cho nàng mặc vào, dáng người Thải Y này không mặc sườn xám thật sự là lãng phí, đến lúc đó nàng mặc sườn xám, hát làn điệu Giang Nam…
Ừm, chính là cảm giác mối tình đầu.
Thải Y phát hiện, mỗi lần Lâm công tử bảo nàng hát, tuy nhạc điệu đều rất dễ nghe, nhưng càng ngày càng thay đổi, thông qua một đoạn thời gian hiểu biết, đương nhiên nàng biết Lâm công tử không hiểu âm luật, nàng thật sự tò mò, những bài hát hắn dạy nàng, đều là ở đâu đến?
Sau khi hát xong một bài, nàng rót một chén nước trà cho Lâm Tú, sau đó hỏi: “Những tiểu nha đầu đó chưa từng học qua quy củ, không có chọc mọi người tức giận chứ?”
Lâm Tú cười nói: “Không có, mấy tiểu nha đầu đều rất hoạt bát, nương của ta rất thích các nàng.”
Thải Y trêu ghẹo nói: “Thật ra ta rất hâm mộ các nàng, cho dù là làm hạ nhân ở phủ của công tử, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với ở nhà hát, nếu như có thể, ta cũng muốn giống như các nàng, cho dù chỉ là một người bưng trà rót nước ở bên người công tử…”
Lâm Tú quyết đoán lắc đầu, nói: “Không được không được, cái này tuyệt đối không được.”
Ánh sáng trong mắt Thải Y tối sầm lại, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười, nói: “Công tử đừng tưởng là thật, ta chỉ là đùa một chút.”
Lâm Tú nhìn nàng, nói: “Thải Y cô nương là một nữ tử tốt như thế, bưng trà rót nước cho ta rất đáng tiếc, đợi về sau ta có tiền, ta sẽ mời ngươi về nhà, để ngươi ngày ngày hát cho một mình ta…”
Tâm tình mất mát của Thải Y trong nháy mắt lại sáng lên, tất cả những điều này Lâm Tú đều nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần đau lòng và yêu thương, không phải không muốn cho Thải Y một lời hứa hẹn, nhưng mà chuyện hôn ước còn chưa giải quyết, toàn bộ hứa hẹn đều không có ý nghĩa.
Rất nhanh, Thải Y xuống lầu lên đài, Lâm Tú ở trong phòng của nàng nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến vài tiếng chó kêu.
Lâm Tú xuống lầu đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Đại Hoàng và một con chó màu xám đứng ở cửa, Đại Hoàng hưng phấn nhìn hắn, nói: “Chủ nhân, chúng ta tìm được rồi!”
Lâm Tú hỏi: “Ở đâu?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất