Công Tử Biệt Tú

Chương 169: Tác dụng của thú ngữ (4)

Chương 169: Tác dụng của thú ngữ (4)
Con chó màu xám kia đến bây giờ còn chưa có tin, thế mà lại có người có thể nghe hiểu tiếng chó của chúng nó, nhưng mà so với những thứ này, nó càng muốn có thịt ăn hơn, vì thế nó phe phẩy cái đuôi, kích động nói: “Đi theo ta!”
Vương Đô, khu Bắc Thành.
Vương Đô Đại Hạ không phải chỉ có quyền quý, trên thực tế, toàn bộ hơn 99% ở Vương Đô đều là dân chúng nghèo khổ, sự giàu có đông đúc và phồn vinh của Vương Đô không có liên quan gì đến bọn họ.
Phần lớn số người ở đây, đều phải vì no bụng mà làm việc vất vả.
Khác so với khu Đông Thành tập trung đều là phần lớn quyền quý ở Vương Đô, khu Bắc Thành vô cùng lụi bại, ở đây đều là dân chúng cực khổ, nhà dân ở đây tương đối thấp bé, trên đường cũng không thấy có cấm vệ tuần tra, là nơi có trị an kém nhất của toàn bộ Vương Đô, cũng là nơi dễ dàng cất giấu những thứ rác rưởi nhất.
Lâm Tú và Tôn Đại Lực, Đại Hoàng, Tiểu Hôi đứng ở trước một nhà dân, hắn nhìn Tiểu Hôi, hỏi: “Ở trong này sao?”
Lúc này Đại Hoàng liên tục gật đầu, nói: “Chủ nhân, ta cũng ngửi thấy được, mùi hương đó chính là ở trong viện này.”
Lâm Tú đi lên một bước, dùng sức gõ cửa.
Rất nhanh, trong viện truyền đến một giọng nói cảnh giác: “Ai vậy?”
Lâm Tú nói: “Điều tra nhân khẩu, làm phiền mở cửa.”
Người nọ nói: “Nhà chúng ta có hai người.”
Thấy đối phương không có ý mở cửa, Lâm Tú tiếp tục nói: “Còn có một việc, quan phủ phát trợ cấp, mỗi hộ một trăm văn, lão hương, mở cửa lĩnh một chút.”
Người nọ nói: “Một trăm văn không nhiều, nhét qua khe cửa là được.”
Lâm Tú lại mở miệng: “Chúng ta đi rất lâu rồi, có chút khát nước, có thể xin một chén nước uống được không?”
Người nọ vô tình nói: “Các ngươi không phải là đi điều tra nhân khẩu sao, đi đến nhà tiếp theo xin đi.”
Lâm Tú hao hết kiên nhẫn, giận dữ nói: “Cho mặt mũi mà còn không cần, Đại Lực, lên!”
Oành!
Tôn Đại Lực nhẹ nhàng đẩy cửa, hai cánh cửa lớn ầm ầm đổ xuống đất, một đôi nam nữ trung niên đứng ở trong viện, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Tú và Tôn Đại Lực, run giọng nói: “Ngươi, các ngươi là ai, tới nhà của ta làm cái gì?”
Đại Hoàng dùng mũi ngửi ngửi, lập tức nói: “Chủ nhân, ở phía bên phải trong phòng.”
Lâm Tú nhìn đôi nam nữ này một cái, đi về phía bên phải phòng, nam tử kia biến sắc, đang muốn ngăn trở, lại bị Tôn Đại Lực nhấc lên như nhấc con gà con, rồi ném xuống đất.
Tôn Đại Lực liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Thành thật một chút, đừng ép ta ra tay.”
Sau khi hai người chứng kiến sức lực kỳ quái của Tôn Đại Lực, quả nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là vẻ kinh sợ trên mặt càng ngày càng sâu.
Lâm Tú đi đến cửa bên phải trong căn phòng, đẩy cửa đi vào, phát hiện trên giường đang có một đứa trẻ đang ngủ, bất luận là diện mạo, hay là quần áo mặc trên người, đều giống hệt với trên bố cáo.
Dường như tiếng bước chân của Lâm Tú làm kinh động đứa trẻ này, nó đang ngủ thì bất ngờ bừng tỉnh, sau đó lớn tiếng khóc lên.
Lâm Tú đi đến bên giường, ôm lên, sờ sờ đầu, nói: “Đừng khóc, người xấu đã bị bắt rồi, bây giờ ta dẫn ngươi đi tìm cha nương của ngươi.”
Khi Lâm Tú ôm đứa trẻ đi ra, đôi nam nữ ở trong viện phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc kể nói: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ là giúp người khác chăm sóc…”

Trần phủ.
Liễu Thanh Phong đã thẩm vấn xong mỗi một hạ nhân trong Trần phủ, lúc này hắn đang nhìn vào một phụ nhân, trầm giọng hỏi: “Nói, ngươi giấu thiếu gia Trần gia ở đâu rồi!”
Trần viên ngoại đến già mới có con, rất sủng ái đứa con trai này, chỉ mời bà vú thôi, mà đã có bốn người.
Phụ nhân này là một trong những bà vú, nàng căn bản không ngờ được, chẳng qua là lúc bị hỏi, nàng lộ ra một chút vẻ mặt kinh hoảng, đã trực tiếp bị bắt đi ra, sau khi liên tiếp ép hỏi, đã không còn cách nào giảo biện nữa…
Nghĩ đến đây, nàng dứt khoát hung ác, nhìn Trần viên ngoại nói: “Không sai, là ta đã giấu thiếu gia đi, cho ta một vạn lượng bạc, sau đó thả ta đi, ta sẽ giao thiếu gia cho ngươi, nếu không, lão gia đợi nhặt xác thiếu gia đi!”
Hai mắt Liễu Thanh Phong trầm lại, cả giận nói: “Thứ vô liêm sỉ, đến bây giờ còn dám mở miệng uy hiếp…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Trần viên ngoại kéo ống tay áo, vẻ mặt Trần viên ngoại khổ sở, nói: “Bỏ đi, không phải chỉ là một vạn lượng thôi sao, cho nàng là được, vẫn là mạng của con ta quan trọng hơn…”
Trên mặt bà vú lộ ra vẻ đắc ý, nàng là chắc chắn lão gia đến già mới có con trai, đối với ngọn mầm duy nhất này rất sủng ái, mới mạo hiểm bắt thiếu gia đi, vốn định để cho thân thích lừa gạt lấy một vạn lượng bạc, tình huống bây giờ chỉ là bất đắc dĩ.
Bà vú nhìn Trần viên ngoại, nói: “Lão gia, ta còn phải nói với ngươi, nếu như ta xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ giết chết thiếu gia, ngươi tốt nhất…”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất