Công Tử Biệt Tú

Chương 174: Xin phu nhân tự trọng (5)

Chương 174: Xin phu nhân tự trọng (5)
Chó đã sớm bị con người thuần hóa, trời sinh đã rất trung thành với con người, cho nên Lâm Tú dùng một cái chân giò, mấy cái chân gà đã dẫn được Đại Hoàng trở về nhà, khiến nó không rời khỏi bên người, nhưng những con chim này lại rất khó tìm, thiên tính của chúng là tự do, cho dù là Lâm Tú có thể trao đổi với chúng, cũng khó khiến chúng nó phục tùng.
Nếu không, hắn còn dùng cái gì mà mật trinh, chỉ cần giúp người khác huấn luyện chim, cũng có thể kiếm được đầy bát.
Vẫn may là con chim này có đầu óc, biết phân biệt bữa no bữa đói, lúc ở bên ngoài vận khí không tốt, ba ngày đói chín bữa, mùa đông càng là quỷ môn quan, đi theo Lâm Tú, một ngày ba bữa bữa nào cũng no, muốn ăn cái gì thì có thể ăn cái đó, tốt hơn nhiều so với ở bên ngoài ăn côn trùng…
Đi vào Lê Hoa Uyển, Lâm Tú vừa mới đi đến đại đường ở lầu một, bà chủ đã ở trên lầu đi xuống, vui vẻ nói: “Lâm công tử, ngài tới thật đúng lúc, có mối làm ăn đến cửa rồi, còn là một mối làm ăn lớn, Thải Y đang ở trên lầu bàn luận với khách…”
Một lát sau, nhã các lầu hai, Lâm Tú gặp được vị khách kia.
Đó là một nữ nhân, vóc dáng không cao, dáng người rất cường tráng, đại khái khoảng một mét năm, cân nặng hơn ba trăm cân (150kg), tuổi cũng không nhỏ, nhìn bộ dáng có vẻ hơn bốn mươi, đơn thuần nhìn từ góc độ thẩm mỹ, thì bộ dáng này thật sự không đẹp mắt.
Nhưng mà nàng có một ưu điểm rất lớn, đó là rất nhiều tiền.
Trên đầu mang đầy trang sức, toàn bộ đều là vàng ròng, Lâm Tú nhìn thôi cũng thấy nặng, ngoài ra, còn có vòng cổ trân châu trên người nàng, mỗi một viên trân châu lớn nhỏ, đều rất sáng màu, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, sở dĩ là trên người mà không phải là trên cổ, vì nàng béo không có cổ, cằm và ngực dính vào một chỗ.
Ngoài ra, trên cổ tay trái và cổ tay phải của nàng còn có hai chiếc vòng vàng, suýt nữa làm lóa hai mắt Lâm Tú.
Khi nhìn thấy Lâm Tú, hai mắt nữ nhân này sáng ngời, hỏi: “Ngươi chính là vị mật trinh đó?”
Lâm Tú gật gật đầu, hỏi: “Xin hỏi ngươi muốn ủy thác chuyện gì?”
Nữ nhân này đánh giá Lâm Tú từ trên xuống dưới một hồi, trong mắt bắt đầu nở rộ ánh sáng, vốn dĩ phần mỡ nằm yên ở trên cổ giờ giật giật vài cái, nhìn Lâm Tú nói: “Hay là ngươi đừng làm mật trinh nữa, theo ta đi, mỗi tháng ta cho ngươi năm trăm lượng bạc, ngươi có thể tùy ý tiêu, trong tháng đó, ngươi phải ở bên ta mười ngày, thời gian khác làm chuyện gì ta cũng không quản…”
Trên mặt Lâm Tú lập tức lộ ra vẻ đoan chính, nói: “Phu nhân, mời người tự trọng, ta không phải người như thế…”
. . .
Lê Hoa Uyển, nhã các lầu hai, nữ nhân kia còn đang không ngừng tăng giá.
“Một ngàn lượng!”
“Cái này thật sự không phải vấn đề tiền bạc, đây là giới hạn và tôn nghiêm!”
Nữ nhân kia thấy thái độ của Lâm Tú kiên quyết, trong mắt có chút thất vọng, cuối cùng nói: “Nếu như ngươi hối hận, lúc nào cũng có thể đến phủ Bảo Định hầu tìm ta, giá cả chúng ta có thể bàn lại…”
Không ngờ được nữ nhân này còn có bối cảnh là phủ Nhị đẳng hầu, Lâm Tú bất đắc dĩ nói: “Phu nhân vẫn nên nói xem, ngươi muốn tìm ta làm cái gì đi.”
Nói đến việc này, trong mắt nữ nhân này lộ ra vẻ hung ác, cắn răng nói: “Tên vô liêm sỉ kia, ăn của ta, ở cửa ta, tiêu tiền của ta, lại có thể dám tìm nữ nhân khác sau lưng ta, ta muốn ngươi giúp ta lấy chứng cứ phản bội ta của hắn, sau khi chuyện thành, ta trả ngươi một ngàn lượng tiền thù lao!”
Rất nhanh Lâm Tú đã hiểu rõ tình hình của nữ nhân này.
Thì ra nàng nuôi một tiểu bạch kiểm, bình thường cung cấp cho hắn cuộc sống xa hoa, điều kiện tiên quyết là tiểu bạch kiểm phải cùng ăn chơi với nàng.
Mấy ngày gần đây, nàng phát hiện công lương mà tiểu bạch đó giao nộp không đủ một cách nghiêm trọng, vì thế đã hoài nghi nàng bị đội mũ xanh rồi, cho nên, nàng tìm mấy mật trinh, nhưng cũng đều không tìm ra được chứng cứ quan trọng, Lâm Tú đã là mật trinh thứ năm nàng đổi.
Xem ra mối làm ăn này hơi khó, nhưng Lâm Tú vẫn sảng khoái nhận.
Dù sao một ngàn lượng bạc, dụ hoặc đối với hắn không thể nói là không lớn.
Còn có một chi tiết khiến cho Lâm Tú cạn lời, đó là phú bà này bao dưỡng tiểu bạch kiểm khác, còn muốn hắn không đội mũ xanh cho mình, nhưng vừa rồi nàng nói với Lâm Tú, ngoại trừ thời gian ở cùng nàng ra thì làm cái gì cũng được, cái này rõ ràng là phân biệt đối xử.
Trước khi đi, nữ nhân này còn không quên dặn dò Lâm Tú: “Nếu ngươi thay đổi chủ ý, nhớ rõ nhất định phải đến tìm ta!”
Sau khi đặt cọc một trăm lượng tiền thù lao, nàng mới lưu luyến không nỡ rời khỏi nơi này.
Vất vả lắm mới tiễn được bước chân nàng, Lâm Tú nhìn thấy khóe miệng Thải Y đang cười, hỏi: “Thải Y cô nương, cô nương cười cái gì?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất