Công Tử Biệt Tú

Chương 173: Xin phu nhân tự trọng (4)

Chương 173: Xin phu nhân tự trọng (4)
Có một con chim thì khác, mục tiêu càng nhỏ, càng không dễ dàng bị chú ý, huấn luyện tốt rồi, cho dù là máy bay không người lái thông minh nhất cũng không so sánh được.
Ở gần Lâm phủ có một con phố bán hoa và chim, những thứ này, rất có thị trường ở trong vòng quyền quý.
Đám người quyền quý không cần làm việc, nằm không hưởng bổng lộc, mỗi ngày có một bó lớn thời gian rảnh rỗi, ngoại trừ ức hiếp bách tính, trêu ghẹo con gái nhà lành ra, thì cái gì mà dẫn chim đi dạo chọi gà đấu dế, đều là kỹ năng cơ bản.
Con phố bán hoa và chim là cả một đường đều là cửa hàng bán bồn cảnh, hoa cỏ, côn trùng, chim, sau khi đi vào cửa, đầu Lâm Tú bắt đầu ong ong, giống như là muốn nổ tung vậy.
Nơi này vốn dĩ là ầm ĩ, ở trong tai người khác, chỉ là tiếng chim kêu vang, ở trong tai Lâm Tú thì khác.
"Cô lỗ lỗ lỗ. . ."
“Đói quá, ta muốn ăn đồ ăn…”
“Oa oa, có muốn giao phối không?”
“Ta ta ta ta, ta ở đằng sau ngươi…”

Lâm Tú phát hiện, không phải toàn bộ động vật đều có linh trí giống như linh sủng của Quý Phi và Đại Hoàng, trên thực tế phần lớn những lời nói của động vật ở đây, đều là không có ý nghĩa.
Ví dụ như những con cá cảnh này, cũng chỉ có phun ra bong bóng, những âm thanh phát ra không hề có tin tức gì.
Một vài loại côn trùng, chỉ có thực vật và bản năng giao phối, lặp đi lặp lại, cũng chỉ có mấy câu mà thôi.
Điều khiến cho Lâm Tú bất ngờ là có một vài loài chim có chỉ số thông minh rất cao, có thể rõ ràng nhìn ra được tư duy của mình, ví dụ như họa mi, hoàng tước và nhiều loài khác, Lâm Tú tiêu mười lượng bạc mua một con chim họa mi ở một cửa hàng ở đầu phố, sau đó vội vàng rời đi.
Có thể nghe hiểu thú ngữ, cũng không hẳn là chuyện tốt, ít nhất là ở loại địa phương này, Lâm Tú bị ồn đến một khắc cũng không muốn ở thêm, các loại âm thanh phức tạp không có ý nghĩa giao hội với nhau, khiến cho đầu hắn giống như là muốn vỡ ra.
Một lát sau, Lê Hoa Uyển, bên trong nhã các.
Thải Y nhìn họa mi trong lồng, không nhịn được đưa tay ra chơi đùa, nói: “Con chim họa mi này thật đẹp…”
Lâm Tú đang thương nghị một chuyện với bà chủ, tuy hắn muốn làm thêm công việc mật trinh, nhưng muốn làm chuyện này, cũng không phải ngưỡng cửa nào cũng có, ít nhất, hắn cần một cửa hàng.
Có cửa hàng, mới có thể tiếp đãi khách, nhưng rõ ràng là Lâm Tú không có thời gian và tinh lực này, hắn cũng không thể cả ngày ngồi ở trong cửa hàng, ngược lại có thể mượn một nơi như Lê Hoa Uyển, ở cửa dựng một bảng hiệu, nếu như có mối làm ăn đến cửa, đầu tiên để cho các nàng tiếp giúp Lâm Tú là được.
Vốn dĩ Lâm Tú dự định trả thù lao cho các nàng, nhưng mà bà chủ không cần, Lâm Tú thấy thái độ của bà chủ kiên quyết, nên không có tiếp tục kiên trì.
Sở sự vụ trinh thám Lâm thị cứ như thế khai trương, nhưng liên tục mấy ngày không có mối làm ăn, chuyện này cũng rất bình thường, ngành này dù sao cũng không giống với những cửa hàng bán đồ đạc đúng tiêu chuẩn, khách của bọn họ có vẻ đặc thù, hơn nữa độ nổi tiếng cũng rất quan trọng, mỗi người đều muốn tìm một mật trinh có danh tiếng, những người vừa mới vào ngành, không có ai đến hỏi thăm là trạng thái bình thường.
Một ngày này, Lâm Tú đi ở trên đường, Đại Hoàng đi theo ở phía sau, trên vai có một con họa mi đứng, dẫn tới sự chú ý của người đi đường.
Vương Đô đều biết người dẫn chim đi dạo không ít, nhưng bọn họ không dùng sợi tơ buộc vào chân chim, mà cắt ngắn cánh của chim đi, hoặc là dứt khoát cầm theo lồng sắt cùng đi dạo, không cho chúng nó có cơ hội đào thoát, vị công tử trẻ tuổi ở trước mắt này, lại dùng sợi tơ buộc vào chân, mà không cắt cánh của chim, con chim này lại ngoan ngoãn đậu ở trên vai hắn, đây mới là cảnh giới cao nhất của việc dẫn chim đi dạo.
Một lát sau, còn có mấy người đi lên hỏi Lâm Tú phương pháp huấn luyện chim, hoặc là dứt khoát hỏi hắn có bán con chim này không, thậm chí còn có người ra giá đến một trăm lượng bạc, mà Lâm Tú mua một con chim này từ chợ chim, cũng chỉ mười lượng mà thôi.
Đương nhiên là Lâm Tú không bán, về phần phương pháp dạy chim, bọn họ cũng không học được.
Thật ra khi lần đầu tiên khi Lâm Tú mở lồng chim ra, con chim họa mi này cũng muốn bay đi, nhưng mà nó rất tò mò, vì sao người này lại có thể nghe hiểu nó nói, nên vẫn luôn bay quanh trên đầu Lâm Tú.
Lâm Tú tốn thời gian ba ngày, cùng nói chuyện phiếm với nó, lại dùng đồ ăn dụ hoặc, cuối cùng mới thu phục được con chim họa mi này, để cho nó tình nguyện ở bên người hắn.
Điểm này, chim và chó có khác nhau rất lớn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất