Công Tử Biệt Tú

Chương 180: Thân phận của Lý Bách Chương (2)

Chương 180: Thân phận của Lý Bách Chương (2)
Lâm Tú đi tới, hỏi: “Liễu đại nhân, làm sao thế?”
Trên mặt Liễu Thanh Phong lộ ra vẻ tươi cười miễn cưỡng, nói: “Là Lâm đại nhân sao, mẫu thân của ta bị bệnh, ta đưa bà đi khám bệnh.”
Lâm Tú hỏi: “Bệnh của lệnh đường sao rồi, đại phu nói thế nào?”
Liễu Thanh Phong lắc lắc đầu.
Lâm Tú nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, ta có một chút quan hệ ở Thái Y Viện, ngươi đưa lệnh đường đến Lâm phủ, ta mời nàng đến chẩn bệnh một chút cho lệnh đường…”
Liễu Thanh Phong ngẩn ra một chút, do dự nói: “Cái này…”
Vốn dĩ hắn không thích nhận ân huệ của người khác, nhưng chuyện này liên quan đến bệnh tình của mẫu thân, hắn thật sự không có cách nào mở miệng cự tuyệt.
Thật ra hắn cũng từng nghĩ đến mời Thái Y, nhưng bổng lộc một tháng của hắn chỉ có mấy chục lượng bạc, mua thuốc cho mẫu thân đã là miễn cưỡng, mà mời Thái Y chẩn bệnh, phải có hơn một trăm lượng bạc, hắn căn bản không mời nổi…
Lâm Tú vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Đều là đồng liêu, khách khí với ta cái gì, ta còn có việc, tiến cung trước, muộn một chút gặp lại.”
Lời “Cảm ơn” của Liễu Thanh Phong còn chưa kịp nói ra, Lâm Tú đã xoay người rời đi.
Hắn nhìn bóng lưng Lâm Tú, nghĩ đến thái độ lúc trước của mình với hắn, trên mặt lộ ra một tia áy náy, nhưng rất nhanh đã trở nên vui sướng, nói: “Nương, y thuật của Thái Y cao minh, nhất định có thể chữa khỏi bệnh của người!”
Không bao lâu sau, Lâm Tú đã đi vào hoàng cung.
Thái Y Viện ở trong cung, Linh m có thể đưa Lâm Tú đến trước cửa cung, đây là đặc quyền của học sinh Thiên Tự Viện, Lâm Tú không có loại quyền hạn này, lệnh bài của hắn, chỉ có thể để cho một mình hắn đi vào.
Đi qua hành lang thật dài trong cung, sau khi hai lần đưa lệnh bài ra, dưới sự dẫn đường của tiểu hoạn quan, Lâm Tú ngựa quen đường cũ đi vào cung Trường Xuân.
Một bóng trắng trong từ trong ngực Quý phi nương nương nhanh chóng bay vào lòng Lâm Tú, khiến cho trên người Lâm Tú đều là mùi của Quý phi nương nương, bây giờ Lâm Tú đã biết, nhóc con kia không phải tên là Niếp Niếp, nó có tên của mình, phiên dịch thành tiếng phổ thông Đại Hạ, nên gọi là Bạch Linh.
Quý phi bĩu môi, không vui nói: “Bản cung nuôi nó lâu như thế, nó mới gặp ngươi vài lần, đối xử với ngươi còn thân mật hơn so với bản cung.”
Lâm Tú nhìn Bạch Linh một cái, nó lập tức quay trở về trong lòng Quý phi, còn dùng cái đầu nhỏ cọ cọ ở ngực nàng.
Lúc này, Lâm Tú cũng đi lên trước, đưa cái lồng chim cho tiểu cung nữ, nói với Quý phi: “Nương nương, đây là lễ vật học sinh tặng nương nương, tiếng kêu của nó rất êm tai, ngày thường có thể giải buồn cho nương nương.”
Quý phi ở lâu trong thâm cung, thiếu người bầu bạn, bởi vậy mới ngàn vạn sủng ái linh sủng này, Lâm Tú tặng nàng họa mi, có thể nói là tặng đến trong lòng nàng, nhưng nghĩ đến linh sủng và nàng giống nhau ở trong cung lâu sẽ dần dần sinh ra sự bức bối, con chim này bị nhốt ở trong lồng, làm sao có thể không trở thành nàng thứ hai, trong lòng Quý phi lại dâng lên vài phần thương hại.
Nàng nhìn về phía Lâm Tú, nói: “Ngươi tặng bản cung lễ vật, bản cung rất thích, nhưng bầu trời mới là nơi nó nên quay về, hẳn là nó cũng không muốn bị nhốt ở trong cái lồng nho nhỏ này, hay là thả nó đi…”
Nói xong, nàng đã tự tay mở cửa lồng sắt ra.
Chỉ có điều, họa mi ở trong lồng, bay ra khỏi lồng sắt, hót vang bay một vòng ở trên bầu trời, rồi lại bay xuống dưới, dừng ở trên vai nàng.
Quý phi không dám động lung tung, nghiêng đầu nhìn con chim đậu ở trên vai, vừa mừng vừa sợ, hỏi: “Đây, đây là chuyện gì vậy?”
Lâm Tú giải thích nói: “Hồi nương nương, con chim này là tự học sinh đã thuần dưỡng qua, ngày thường nương nương không cần nhốt nó ở trong lồng, nó muốn đi ra ngoài, sẽ tự mình bay đi chơi đùa giỡn, mệt mỏi đói bụng, sẽ tự trở về.”
Lâm Tú đưa tay ra, họa vmi lập tức dừng ở trong lòng bàn tay hắn, hắn nhìn Quý phi, nói: “Nương nương cũng có thể thử như này, con chim này rất có linh tính.”
Quý phi thử đưa tay ra, quả nhiên con chim họa mi kia bay vào trong tay nàng.
Trên mặt nàng hiện ra vẻ tươi cười, liên tục nói: “Thú vị, thật sự là thú vị…”
Nhìn thấy nàng vui vẻ như thế, Lâm Tú cũng thở phào một hơi.
Vì để khiến cho Quý phi nương nương vui vẻ, hắn cũng là rất nhọc lòng, lấy hết những thủ đoạn tán gái lúc trước ra, cũng may hiệu quả không tệ lắm, sau khi có được sủng vật mới này, vẻ tươi cười trên mặt Quý phi nương nương chưa từng biến mất, hắn khổ tâm một hồi cũng không uổng phí.
Nửa canh giờ sau, Lâm Tú từ trong cung Trường Xuân đi ra.
Tặng Quý phi nương nương một sủng vật mới, nương nương lại thưởng cho hắn một đôi khuyên tai, Lâm Tú còn cảm thấy cứ tiếp tục như thế, trang sức bên người nàng, sớm hay muộn đều đến trong tay hắn hết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất