Công Tử Biệt Tú

Chương 312: Năng lực của Tân Uyển (2)

Chương 312: Năng lực của Tân Uyển (2)
Hệ tinh thần, là một loại dị thuật rất đặc thù.
Nó không giống với loại năng lực cấp thiên như băng, hỏa, lôi, thi triển ra có thể ảnh hưởng đến hoàn cảnh hiện thực, cũng không giống như sức mạnh, kim thân và các loại khác có thể cường hóa thân thể.
Nhưng Lâm Tú tình nguyện gặp được cường giả hệ nguyên tố và hệ thân thể, cũng không muốn gặp được dị thuật sư hệ tinh thần.
Bởi vì bọn họ có thủ đoạn công kích khó lòng phòng bị, có năng lực trực tiếp ảnh hưởng đến thần trí của người khác, khiến con người sinh ra ảo giác, có thể khống chế ý thức của con người, còn có, thậm chí có thể trực tiếp phát động tấn công tinh thần, có thể thật sự giết người trong vô hình.
Bọn họ là loại thần bí nhất, cũng là khó dây vào nhất trong toàn bộ dị thuật sư.
Khó trách Linh m và Tiết Ngưng Nhi đều từng nhắc nhở Lâm Tú, bảo hắn cách xa Tần Uyển một chút, nàng nguy hiểm hơn nhiều so với các học sinh khác của Thiên Tự Viện.
Lâm Tú gần như có thể xác định, vừa rồi ở Thanh Lại ti, nhất định Tần Uyển đã sử dụng năng lực dị thuật với hắn, may mắn tâm chí hắn kiên định, vừa rồi mới không trúng chiêu.
Có thể vô hình ảnh hưởng đến thần trí của người khác, nữ nhân này, quả nhiên nguy hiểm!
Tiết Ngưng Nhi liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta không lừa ngươi, nữ nhân này rất nguy hiểm, vô thanh vô tức có thể mê hoặc người khác, ngươi còn không tin..."
Lâm Tú đã ý thức được sự nguy hiểm của Tần Uyển, nhìn người quả nhiên vẫn là không thể chỉ nhìn bề ngoài, lúc trước chỉ biết Tần Uyển tốt, hôm nay mới biết sự tốt đẹp của Ngưng Nhi, nếu như có thể lựa chọn, Lâm Tú tình nguyện người có hôn ước với hắn là Tiết Ngưng Nhi.
Một người con gái trong mắt đều là hình ảnh của hắn, ngày ngày xoay xung quanh hắn, năm tháng về sau, có lẽ hắn chỉ còn lại hạnh phúc đi?
Lúc này, Đông Thành Vương Đô, trong một tòa phủ đệ tam tiến.
Ở trong một sương phòng nào đó, liên tiếp truyền đến âm thanh kêu gào.
Một nữ nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão gia, Tùng Nhi và Bách Nhi bị người khác bắt nạt thành như thế, ông nhất định phải báo thù cho hai con!"
Một người trung niên về mặt bình tĩnh đừng ở một bên Tần Uyển, hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tần Uyển nhìn vào hai người nằm sấp ở trên giường, thản nhiên nói: "Bọn họ đùa giỡn dân nữ ở trên đường, bị người ta bắt đến Thanh Lại ti, mỗi người bị đánh ba mươi hình trượng"
Người trung niên nhíu mày nói: "Không phải hai đứa nó có bằng hữu ở Thanh Lại ti sao?"
Tần Uyển nói: "Hai người có bằng hữu, nhưng mà không phải bằng hữu của hai người."
Lúc này, một người trẻ tuổi ở trên giường ngẩng đầu, cắn răng nói: "Cha, người đừng nghe nó nói, rõ ràng nó và người kia quen biết, nó chính là không muốn cầu tình cho chúng con, cha biết năng lực của nó, nếu như nó thật sự muốn cầu tình, tên kia sẽ không đồng ý sao?"
Lúc này, về mặt nữ nhân kia phẫn nộ chỉ vào Tần Uyển, nói:
"Ngươi hay lắm, ngươi chính là cố ý, ngươi cố ý nhìn con ta bị đánh, lão gia, người xem xem, đây là con gái thị thiếp sinh, nó căn bản không coi Tùng Nhi và Bách Nhi là người một nhà!"
Mặt người trung niên vẫn trầm như nước, nói với Tần Uyển:
"Trên người còn ngân lượng không, hai ca ca con bị thương không nhẹ, tiền thuốc hẳn là mất không ít bạc..."
Tần Uyển lấy từ trong tay áo ra một cái hà bao, còn chưa mở ra, đã bị nữ nhân kia cướp lấy.
Nàng chán ghét nhìn Tần Uyển, nói: "Ngươi cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi ở cái nhà này!"
Tần Uyển xoay người, không nói một lời rời khỏi nơi này.
Nàng chậm rãi đi ở trên đường không có mục tiêu, rất nhanh đã đi đến trước một cái quán quen thuộc.
Nàng bước chân muốn đi vào, bỗng nhiên ý thức được, bây giờ trên người nàng không có một xu.
Trên mặt nàng hiện ra một về tươi cười trào phúng, xoay người rời đi.
Đêm.
Lâm Tú từ bên ngoài trở về, sau khi kết thúc một ngày tu hành, đã sắp đến giờ tý.
Sắp đến trừ tịch, Vương Đô hủy bỏ tiêu cấm, một vài quán nhỏ ven đường cũng mở cửa hàng đến đêm khuya, Lâm Tú không về thẳng nhà mà tính ở bên ngoài ăn chút gì đó.
Tu hành quá lâu, rất hao phí tinh lực và thể lực, hắn đói bụng rồi.
Dù sao trở về cũng không ngủ được, không bằng lấp đầy bụng đã rồi nói sau.
Trong khoảng thời gian này Thái Tử không có động tĩnh, không có người nào biết hắn đi ra ngoài, cũng sẽ không có thích khách ở đâu bỗng nhiên nhảy ra.
Phía trước có một quán hoành thánh, mùi thơm bay ra rất xa, khi Lâm Tú đi đến đó, bỗng nhiên bước chân dừng lại.
Đã đến giờ tý, tuy mấy ngày nay không có tiêu cấm, nhưng trên đường cũng không có mấy người, ở phía trước hắn cách không xa có một nữ tử cúi đầu, chậm rãi không mục đích đi ở trên đường, thế mà lại là Tân Uyển.
Buổi tối muộn nàng không trở về nhà, ở bên ngoài đi dạo?
Đây là...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất