Công Tử Biệt Tú

Chương 313: Năng lực của Tân Uyển (3)

Chương 313: Năng lực của Tân Uyển (3)
Tần Uyển ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tú, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Đã muộn thế này rồi, hắn cũng vẫn ở bên ngoài?
Tuy trong lòng Lâm Tú rất cảnh giác Tần Uyển, nhưng mà đã gặp rồi, chào hỏi hay là không chào hỏi đây.
Hắn mỉm cười, nói: "Tần cô nương, thật là trùng hợp..."
Tần Uyển nói: "Đã muộn thế này rồi, Lâm công tử không về nhà sao?"
Lâm Tú nói: "Đói bụng, nên đi ra ngoài tìm chút gì ăn"
Vừa nói xong, bỗng nhiên bụng hắn truyền đến tiếng "ọt ọt"
Rất nhanh, Lâm Tú ý thức được, nơi phát ra âm thanh, không phải là bụng hắn.
Hắn nhìn về phía Tần Uyển, trên mặt Tần Uyển không có biểu cảm gì, dường như âm thanh vừa rồi không liên quan đến nàng vậy.
Lâm Tú nhìn quán hoành thánh cách đó không xa, hỏi: "Hay là, ta mời cô nương ăn bát hoành thánh?"
Mùi vị hoành thánh của quán đó rất bình thường, nhưng Lâm Tú thật sự là rất đói bụng, cho nên cũng không để ý gì, ăn liên tiếp năm bát, mà Tân Uyển ở bên cạnh hắn, cũng ăn ba bát.
Lâm Tú có chút kinh ngạc, nàng đây là bao lâu rồi không ăn cái gì?
Một bát hoành thánh mười văn tiền, vốn dĩ Lâm Tú muốn mời nàng ăn một bát, nàng lại ăn ba bát, Lâm Tú thiệt hai mươi văn, hơi có chút đau lòng.
Đồng thời, trong lòng hắn đã tự hỏi, vừa rồi hắn mở miệng mời Tần Uyển ăn hoành thánh, rốt cuộc là ý nghĩ của mình, hay là tâm trí bị Tân Uyển khống chế?
Năng lực của nữ nhân này rất nghịch thiên, nhất thời Lâm Tú không thể xác định được.
Chẳng lẽ lần trước mình cho nàng mượn ô, còn cho nàng mượn bạc, cũng là chịu năng lực khống chế của nàng?
Suy nghĩ kỹ một chút thấy quá kinh khủng, Lâm Tú không dám nghĩ nữa.
Có điều, nếu như hắn cũng có năng lực này ---- chẳng phải là thật sự muốn làm gì thì làm sao?
Có thể ảnh hưởng thần trí thậm chí là tư duy của người khác, hắn không cần mình mở miệng, cũng có thể thay đổi quyết định của cẩu Hoàng Đế, để cho hắn hủy bỏ hôn ước.
Nếu như là người tà ác nào đó chiếm được năng lực này, thì có thể sử dụng năng lực này làm một vài chuyện táng tận lương tâm, Lâm Tú chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khủng bố.
Dường như là cảm thấy mình ăn quá nhiều, Tân Uyển nói với Lâm Tú: "Xin lỗi, cả ngày hôm nay không ăn cái gì, lần sau có cơ hội, ta mời công tử ăn mỳ."
"Bỏ đi, cũng không đáng bao nhiêu tiền" Lâm Tú khoát tay áo, lại nói: "Chuyện hôm nay, xin lỗi, xin Tần cô nương đừng trách ta"
Tần Uyển mỉm cười, nói: "Lâm công tử đừng nói như thế, đây là bọn họ gieo gió gặt bão, ngươi cũng là làm việc theo lẽ công bằng, hẳn là ta nên xin lỗi ngươi, ta không nên cầu tình cho bọn họ"
Những lời này của nàng, ngược lại khiến cho hảo cảm của Lâm Tú đối với nàng trở về một chút.
Ăn uống no đủ, Lâm Tú chuẩn bị về nhà ngủ, đứng dậy, nói: "Ta về nhà trước đây, Uyển Nhi cô nương cũng nên trở về sớm một chút, nữ tử đi dạo ở bên ngoài buổi tối muộn không an toàn..."
Tần Uyển trầm mặc một lát, ngẩng đầu nói: "Lâm công tử, có thể cho mượn mấy lượng bạc được không, qua mấy ngày nữa ta trả lại ngươi."
Lâm Tú nhìn nàng một cái, dứt khoát lấy ra một thỏi bạc cho nàng mượn.
Chỉ là trong lòng hắn có chút kỳ quái, phụ thân của Tần Uyển nói như thế nào cũng là Nhị đẳng bá, vì sao nhìn có vẻ giống như là rất thiếu bạc, đây đã là lần thứ hai nàng vay tiền hắn rồi.
Lâm Tú không đưa Tần Uyển về nhà giống như Tiết Ngưng Nhi.
Lời hắn vừa nói chỉ là khách sáo.
Nữ tử khác, buổi tối muộn đi dạo ở bên ngoài đương nhiên không an toàn, nhưng Tần Uyển, nếu như có đạo tặc nào đui mù muốn đánh chủ ý lên nàng, vậy thì tự cầu nhiều phúc đi...
Sau khi Lâm Tú rời khỏi, Tân Uyển cũng rời khỏi quán hoành thánh, đi đến cửa một khách trạm.
Nàng tự giễu cười cười, tuy Vương Đô lớn nhưng không có một nơi nào là thuộc về nhà của nàng...
Lúc này, Lâm Tú đã từ cửa sau trèo tường vào nhà.
Hắn lặng yên không một tiếng được đi vào trong phòng, đang muốn lên giường ngủ, bỗng nhiên thần sắc ngưng lại, thấp giọng, nói: "Ai!"
Một bóng đen ngồi ở bên cạnh bàn mở miệng nói: "Đã muộn như thế này rồi, ngươi đi đâu vậy?"
Nghe thấy giọng nói, Lâm Tú mới buông lỏng cảnh giác nói:
"Đúng vậy A Kha cô nương, vừa nãy ta đói bụng nên ra ngoài ăn chút gì đó"
Trần Kha cũng không hỏi lại, Lâm Tú đốt đèn, khi nhìn về phía nàng ta, sắc mặt khẽ thay đổi hỏi: "Cô bị thương à?"
Nương theo ánh đèn, Lâm Tú phát hiện sắc mặt nàng ta tái nhợt, một cánh tay đang chảy máu.
Trần Kha nói: "Ta đi ám sát Hoàng Thao, chẳng qua là không thể thành công."
Lâm Tú kinh ngạc hỏi: "Năng lực ẩn nấp cũng không thể ám sát được hắn ta sao?"
Trần Kha nhìn hắn nói: "Ẩn nấp không phải hoàn toàn biến mất, cho dù động tác có khẽ khàng đến mấy cũng có bước chân, khi đi chuyển cũng sẽ mang đến tiếng gió nhẹ, người bình thường không phát giác được những chuyện này nhưng lại không thoát được cảm nhận của cường giả."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất