Công Tử Biệt Tú

Chương 321: Đồi núi trập trùng, sóng xô cuồng nộ (1)

Chương 321: Đồi núi trập trùng, sóng xô cuồng nộ (1)
Lúc này cách trừ tịch vẫn còn ba ngày.
Cho dù là lúc này vào ban đêm trên đường vẫn rất náo nhiệt, Vương Đô tràn ngập hương vị năm mới, e rằng đây là trừ tịch có hương vị nhất mà Lâm Tú trải qua trong hai mươi năm nay.
Lúc về nhà, phụ mẫu vẫn đang đợi hắn, Lâm Tú nói chuyện với hai người một lúc rồi về phòng mình.
Trong phòng hắn đã có một bóng người đang đợi.
A Kha cô nương dường như thật sự xem nơi này thành một cứ điểm của nàng, tuy Lâm Tú không hề bài xích chuyện này nhưng hắn cũng không thể mỗi ngày đều ngủ dưới đất, cho nên hắn nói:
"Nếu A Kha cô nương không có chỗ ở, ta có thể giúp cô mua một tòa nhà làm nơi dừng chân sau này cho cô."
Trần Kha lắc đầu nói: "Không cần, hôm nay ta đến tìm ngươi là có một chuyện"
Lâm Tú hỏi: "Chuyện gì?"
Trong ánh mắt Trần Kha lóe lên chút khác thường, lên tiếng hỏi:
"Vết thương trên người ta hôm qua, sáng nay không thấy vết tích gì, năng lực chữa trị của ngươi có thể xóa được vết sẹo khi trước sao?"
Lâm Tú rất nhanh liền ý thức được ý đồ của nàng.
Tuy nàng là người giang hồ, làm việc không câu nệ tiểu tiết nhưng nàng cũng là nữ tử, làm gì có nữ tử nào không yêu cái đẹp, những vết sẹo trên người nàng quả thật rất ảnh hưởng mỹ quan, cho dù cởi sạch đứng trước mặt Lâm Tú, hắn cũng không nảy sinh chút tà niệm nào.
Lâm Tú nói: "Về mặt lý luận mà nói, bất kỳ vết thương nào trên người cũng có thể xóa đi, để da thịt trở lại như ban đầu, nhưng nếu làm vậy tay của ta phải chạm vào mỗi vết thương trên người cô, nam nữ thụ thụ bất thân...
Trần Kha dứt khoát nói: "Nữ nhân giang hồ không để ý mấy chuyện này, hơn nữa tối qua ngươi đã nhìn thấy một lần, cũng đã chạm qua một lần, không để ý lại thêm lần nữa, chẳng phải sao?"
Cô nương người ta đã nói như vậy rồi, Lâm Tú còn từ chối nữa có vẻ bản thần đạo đức giả.
Người giang hồ chính là không câu nệ tiểu tiết, Lâm Tú gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, cô cởi ra đi"
Nữ tử trước mắt rất nhanh đã cởi y phục trên người nàng, nhưng cũng không phải toàn bộ.
Nàng ta còn mặc đồ quấn ngực và tiết khố rất ngắn.
Vì liên quan đến chuyện tập võ, dáng người nàng rất tốt, chỉ là vết thương trên người quá nhiều, ảnh hưởng mỹ quan.
Ánh mắt Lâm Tú trong suốt, không có chút tà niệm nào.
Đây cũng không phải nơi có thể nảy sinh tà niệm gì.
Đời sau cho dù ở trước mặt đám đông, cũng có vô số nữ tử ăn mặc còn lộ hơn cả nàng hiện nay, việc này đối với Lâm Tú mà nói hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Có điều hôm qua Lâm Tú đã nhìn thấy vị trí ở ngực và đùi của nàng cũng có mấy vết sẹo, cho nên hai thứ này, lát nữa có lẽ nàng cũng sẽ cởi ra.
Hắn chỉ giường của mình nói: "Cô nằm lên đi"
Năng lực chữa trị có một tác dụng rất lớn, chính là xóa sẹo.
Nhóm phi tử hậu cung, bình thường có va chạm gì, cho dù chỉ là xước da cũng sẽ gọi Song Song tiến cung giúp các nàng chữa trị, Lâm Tú xóa sẹo cho A Kha rất đơn giản, hắn chỉ cần đặt tay lên vị trí vết sẹo của nàng, vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, vị trí vết sẹo sẽ có tế bào mới thay thế tế bào đã chết.
Trần Kha nằm thẳng trên giường, Lâm Tú bước qua nói: "Ta bắt đầu đây"
Nữ tử trên giường nhắm mắt nói: "Bắt đầu đi"
Lâm Tú đặt tay lên một vết sẹo trên bụng nàng, rất nhanh đã chú ý đến cơ thịt nàng siết chặt, hiển nhiên trong lòng cũng không hề thản nhiên như những gì biểu hiện ra ngoài.
Vì muốn nàng thả lỏng, Lâm Tú chủ động hỏi: "Vết sẹo này làm sao bị?"
Trần Kha nói: "Hai năm trước, khi giết mấy tên cường đạo ở phủ Đại Danh, không cẩn thận bị tên thủ lĩnh đạo tặc kia làm bị thương."
Lâm Tú lại chạm vào một vết thương cũ dưới ngực nàng hỏi: "Cái này thì sao?"
Trần Kha tiếp tục nói: "Khi ám sát một tham quan ở Giang Nam, bị người của gã mai phục từ trước, đâm một đao."
Nàng ta nhớ rất rõ mỗi một vết thương trên người, Lâm Tú nghe mà kinh hãi, tuy nàng nói rất thản nhiên, nhưng mỗi một dấu vết đều là một lần nguy cơ sinh tử, nàng có thể sống đến nay, không thể không nói là một kỳ tích.
Cũng may vết thương trên người nàng tuy nhiều, nhưng phần lớn đều là vết thương cũ đã khỏi hẳn, chỉ là xóa sẹo mà thôi, không phí bao nhiêu nguyên lực của Lâm Tú.
Tựa như ma thuật thần kì, khi tay Lâm Tú phủ lên, nơi đó vẫn còn một vết sẹo xấu xí, nhưng khi tay hắn rời đi, thứ để lại chính là làn da trơn bóng trắng mịn.
Rất nhanh toàn bộ vết thương trên bụng nàng đã được Lâm Tú xóa đi.
Lâm Tú dời tay, nói với nàng: "Cô xem thử đi."
Trần Kha từ trên giường ngồi dậy, nhìn bụng nhỏ trơn bóng không một vết sẹo, sắc mặt trước tiên có chút mờ mịt, như thể trước mắt không phải là cơ thể của nàng vậy.
Nhưng rất nhanh trên gương mặt nàng hiện lên vẻ mừng rỡ, những vết sẹo kia vậy mà thật sự có thể xóa bỏ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất