Công Tử Biệt Tú

Chương 358: Ta đồng ý (3)

Chương 358: Ta đồng ý (3)
Lâm Tú đối diện ánh mắt của nàng nói: "Thực ra câu nói lần trước, không phải ta đang đùa giỡn, bây giờ có thể cho ta biết đáp án của nàng không?"
Ánh mắt Thải Y lóe lên lấp lánh, bị cảm giác hạnh phúc thật lớn bao vây.
Nàng chờ những lời này, đã chờ rất lâu rồi.
Nàng nhẹ nhàng tựa vào ngực Lâm Tú, nghiêm túc nói: "Ta đồng Mấy ngày nay Lâm Tú đều đắm chìm trong dịu dàng.
Từ sau khi nói rõ với Triệu Linh Quân, hắn hoàn toàn buông bỏ tâm kết, không còn đè nén chính mình nữa.
Tiết Ngưng Nhi thuần khiết ngây thơ, Thải Y dịu dàng ngoan ngoãn, không có điều lo lắng, tất nhiên lúc nên ra tay thì phải ra tay.
Hắn nhìn trù nghệ của Tiết Ngưng Nhi mỗi ngày đều tiến bộ, trước đây chỉ ngồi nghe Thải Y hát, bây giờ có thể ôm, mềm mại đầy cõi lòng, nghe âm thanh của trời ở khoảng cách gần.
Cuộc sống như vậy, quả thật quá sa đọa.
Thậm chí đã ảnh hưởng đến tu hành của hắn.
Chẳng trách người xưa luôn nói vẻ dịu dàng là mộ anh hùng, ôm ấp của Tiết Ngưng Nhi và Thải Y quá mềm mại quá ngát hương, luôn khiến hắn không nõ rời đi.
Nhất định phải thay đổi.
Để tu hành không xuống dốc, Lâm Tú sẽ trích một phần thời gian đi ngủ ra.
Dù sao buổi tối một mình hắn ngủ trong tòa nhà lớn như vậy, cũng không dễ ngủ, không bằng dùng để tu hành.
Tần Uyển cũng không phải mỗi tối đều không có nhà để về, mấy ngày nay Lâm Tú không nhìn thấy nàng.
Chỉ có ban ngày Tiết Ngưng Nhi mới đến đây, buổi tối sẽ trở về Tiết phủ.
Tuy Lâm Tú và Thải Y đã xác định quan hệ nhưng vẫn chưa đến bước cuối cùng, loại chuyện này hẳn nên để nước chảy thành sông, bây giờ còn chưa phải là thời cơ thích hợp.
Tuy Lâm Tú rất muốn đón Thải Y đến đây ở, nhưng lý trí nói cho hắn biết, tốt nhất không nên làm vậy.
Nếu không sợ rằng ngay cả thời gian buổi tối hắn cũng không trích ra được.
Thời gian ban ngày ở cạnh hai nàng, buổi tối sau khi Lâm Tú ra ngoài tu hành dị thuật trở về, lại một mình luyện võ trong sân.
Trừ phi thể lực và nguyên lực cùng lúc cạn kiệt, Lâm Tú cần thời gian dài để nghỉ ngơi khôi phục, những lúc khác, mỗi ngày chỉ ngủ một canh giờ đã có thể thỏa mãn nhu cầu cơ thể của hắn.
Hắn không chỉ có thể ngắm mặt trời lúc năm giờ sáng, còn có thể thấy mặt trăng lúc hai giờ đêm ở Vương Đô.
Có điều một mình tu hành khó tránh khỏi hơi cô đơn, bắt đầu từ ngày mai không thể chỉ lo tình nồng ý đượm với Tiết Ngưng Nhi được, Lâm Tú phải dẫn dắt nàng cùng nhau tu hành.
Trạng thái hoàn hảo nhất là hai người chậm rãi trở thành người tốt hơn nữa, mà không phải giống như mấy ngày gần đây, trầm mê trong nhi nữ tình trường.
Đêm đã khuya, vạn vật yên tĩnh, tay Lâm Tú cầm trường thương, nhắm mắt lại, đang cố gắng cảm nhận một loại cảm giác cánh tay cùng trường thương hợp nhất.
Dễ dàng sai khiến, đây là cảnh giới cao hơn một bậc của thương pháp.
Đạt tới cảnh giới bậc này, binh khí sẽ linh hoạt như mọc ra trên cơ thể, Lâm Tú cần cảm nhận luyện tập vô số lần mới có thể bước vào cảnh giới này, Triệu Linh Quân sinh ra đã có thể làm được, còn làm được rất tốt, nếu hắn không nỗ lực sẽ bị nàng bỏ xa hơn.
Thực ra không phải Lâm Tú không có chút cảm giác gì đối với Triệu Linh Quân.
Nhưng loại cảm giác này không phải là cảm tình.
Hắn nhìn nàng không thuận mắt.
Không quen nhìn dáng vẻ nàng cao cao tại thượng.
Nàng là một thế hệ thiên kiêu, có kiêu ngạo của thiên kiêu.
Giống như vậy, Lâm Tú cũng có kiêu ngạo của hắn.
Một ngày nào đó, hắn phải vượt qua Triệu Linh Quân, đường đường chính chính đánh bại nàng, để nàng biết sự kiêu ngạo của nàng chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hắn muốn cho mọi người biết, hôn ước giữa hai người, kẻ trèo cao không phải Lâm Tú mà là nàng.
Vù!
Một lúc nào đấy, Lâm Tú bỗng nhiên mở mắt, trường thương xẹt qua không khí, đâm về nơi nào đó trong bóng tối.
Keng!
Trong hư không, phát ra tiếng vang kim loại giao nhau, một bóng người hiện ra từ hư không, thản nhiên nói với Lâm Tú: "Ngươi lại mạnh hơn rồi"
Lâm Tú nhìn bóng người mặc hắc y kia, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: "Cô trở lại rồi"
Lần trước sau khi A Kha không từ mà biệt, Lâm Tú chưa từng gặp lại nàng.
Mấy ngày nay Lâm Tú vẫn luôn lo lắng cho an nguy của nàng, dù sao nghề nghiệp của nàng quá nguy hiểm, tuy năng lực của nàng rất an toàn, nhưng nếu bị thương thì phải làm sao, trúng mai phục của người khác nữa thì phải thế nào...
Giờ phút này nhìn thấy nàng, Lâm Tú mới yên tâm.
Sau đó hắn lại tò mò hỏi: "Sao cô lại biết ta ở đây?"
Trần Kha nhìn hắn nói: "Lúc đầu không biết, sau này ta chờ ngươi ở nơi ngươi thường đến, nhìn thấy ngươi đi tìm đào hát kia nên theo ngươi đến đây...
Lâm Tú thầm nghĩ trong long, nàng luôn thích trốn ở góc tối lén lút quan sát, chỉ cần bị nàng chú ý, bí mật của hắn sớm muộn cũng sẽ bại lộ, cho dù lần trước hắn không nói có lẽ cũng chẳng giấu được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất