Công Tử Biệt Tú

Chương 359: A Kha trở về (1)

Chương 359: A Kha trở về (1)
Trần Kha nhìn hắn hỏi: "Chẳng phải người vừa đại hôn sao, tại sao lại ở đây một mình?"
Lâm Tú phất tay nói: "Đừng nhắc nữa, sau này cô đến đây tìm ta là được"
Trần Kha đã hiểu ra gì đó, cũng không hỏi thêm, chuyển chủ đề:
"Chỗ của ngươi có đồ ăn không?"
Mấy ngày nay Tiết Ngưng Nhi luyện tập trù nghệ ở đây, đồ ăn ở phòng bếp không ít, nhưng lúc này đã là sau giờ tý, Lâm Tú dùng cơm còn thừa lại của bữa sáng làm một đĩa cơm chiên trứng cho nàng.
Trù nghệ của hắn tuy cũng bình thường, nhưng cơm chiên trứng rất có trình độ, từng hạt cơm tách rời, trứng gà bao bọc mỗi hạt cơm, A Kha ăn không thừa lại miếng nào.
Lâm Tú chỉ khóe miệng của nàng, gương mặt nàng lộ vẻ nghi ngờ.
Lâm Tú lắc đầu, duỗi tay lấy hạt cơm trên khóe môi của nàng xuống, sau đó hỏi: "Hơn một tháng này, cô đi đâu vậy?"
Trần Kha nói: "Đi điều tra một vụ án, có một đại đạo Giang Dương vượt ngục trên tay dính mấy chục mạng người, ta tìm một tháng mới tìm được gã."
Lâm Tú nói: "Đuổi giết đào phạm là chuyện của triều đình, sao cô lại tích cực như vậy?"
Gương mặt Trần Kha lộ vẻ khinh thường, lên tiếng: "Nếu bọn hắn đáng tin, ta cũng sẽ không tự mình ra tay."
Lâm Tú nhìn nàng hỏi: "Cô không bị thương chứ?"
Vẻ mặt Trần Kha có chút mất tự nhiên, kéo y phục ở đầu vai xuống, một vết thương từ bả vai trắng mịn kéo dài đến trên ngực, nói: "Trước khi chết gã tấn công một đòn liều mạng, ta không tránh được..."
Lâm Tú thở dài nói: "Cởi y phục đi"
Một lát sau, Trần Kha nằm trên giường, tuy đã đắp chăn nhưng vẫn lộ ra phần lớn bả vai trắng mịn.
Tay Lâm Tú đặt trên vết thương ở bả vai nàng, tầm mắt nhìn đi nơi khác nói: "Lần sau cô có thể cẩn thận hơn một chút không, ta là nam nhân, mỗi lần phải trị thương cho cô như vậy, coi là chuyện gì chứ?"
Trần Kha nói: "Ngươi có thể coi ta là nam nhân."
Yêu cầu này hơi quá, cơ thể của nàng Lâm Tú đã nhìn thấy hết rồi, sao có thể coi nàng là nam nhân được, nam nhân có ngực lớn như vậy sao?
Hồi lâu sau, Lâm Tú thổ ra một hơi, tay phải rời khỏi bả vai nàng nói: "Xong rồi"
Trần Kha từ trên giường ngồi dậy, nhìn bả vai lại lần nữa trơn láng như ngọc, gương mặt trước giờ không hay nói cười cũng lộ ra nụ cười.
Lâm Tú lại cười không nổi, dáng người nàng tốt như vậy lại cứ thích quấn ngực thật chặt, hai bên nhìn qua bằng phẳng hơn một chút, khe rãnh ở giữa lại càng sâu hoắm, Lâm Tú xoay người nói với nàng: "Cô như vậy, tốt nhất nên mặc yếm, đừng quấn ngực, không tốt cho cơ thể..."
Trần Kha yên lặng một chốc nói: "Nếu mặc yếm, khi hành động sẽ nhảy tới nhảy lui, không tiện..."
Lâm Tú bổ não ra hình ảnh nào đó, chỉ cảm thấy có chút khô nóng khát nước, không dám liên tưởng nữa, lập tức nói: "Coi như ta chưa nói, cô muốn mặc cái gì thì mặc đi..."
Trần Kha mặc lại y phục hỏi: "Lẽ nào ngươi cứ mãi ở chỗ này, nàng là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng mà."
Lâm Tú phất tay nói: "Bỏ đi, như vậy rất tốt."
Đâu chỉ rất tốt, quả thực là quá tốt.
Nếu Triệu Linh Quân không như vậy, sao hắn có thể tỉnh dậy nằm trong lòng Thải Y, say thì gối đầu lên đùi Ngưng Nhi, buổi tối có thể yên tâm thu nhận thiếu nữ không có nhà để về, ngay cả A Kha đến đây tìm hắn cũng không cần lén lút như khi trước.
Nói đến A Kha, Lâm Tú thuận tiện lên tiếng: "Ở đây có rất nhiều phòng, sau này nếu cô ở Vương Đô, buổi tối có thể ngủ ở đây, cũng không cần lo ở khách điếm bị người ta nhận ra, càng không cần xem trời đất làm giường..."
Trần Kha nhìn hắn nói: "Ngươi không lo lắng bị ta liên lụy sao?"
Lâm Tú suy nghĩ nói: "Nói cũng có lý, vậy sau này cô đừng đến đây, nếu bị người khác hiểu lầm là đồng lõa của cô, vậy ta sẽ gặp phiền phức lớn"
Trần Kha đứng lên, thản nhiên nói: "Vậy ta đi đây"
Một lát sau, Lâm Tú dọn dẹp một gian sương phòng, nói với A Kha: "Cô cứ ngủ ở đây đi, chìa khóa của tòa nhà ta sẽ không đưa cho cô nữa, dù sao có thế nào cô cũng vào được"
Đương nhiên Lâm Tú sẽ không để nàng đi.
Thu nhận thiếu nữ không có nhà để về là sở thích của hắn, huống hồ A Kha và Tần Uyển không giống nhau.
Lâm Tú với Thải Y và Tiết Ngưng Nhi cũng chỉ nắm tay ôm ấp mà thôi, nhưng lại quen thuộc mỗi một vị trí trên cơ thể A Kha, chỉ dựa vào tầng quan hệ này đã không thể để nàng lưu lạc đầu đường xó chợ được.
Hơn nữa tòa nhà lớn như vậy, ở một mình cũng quá cô đơn.
Hắn đang cần một người bên cạnh mình.
Giúp nàng trải chăn đệm xong, Lâm Tú còn chưa rời khỏi, đột nhiên cảm giác tim đập nhanh khó hiểu, mà sức mạnh thuộc băng trong cơ thể của hắn dường như cũng bị thứ gì đó áp chế.
Nhưng sức mạnh thuộc hỏa lại trở nên vô cùng sinh động, chỉ trong chớp mắt ngay cả nguyên lực cũng đã tăng trưởng một ít, đủ để sánh bằng nửa tháng tu hành của hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất