Công Tử Biệt Tú

Chương 53: Cảm giác an toàn (1)

Chương 53: Cảm giác an toàn (1)
Hắn nắm tinh thể trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền đến một luồng nhiệt, khi hắn vươn lòng bàn tay ra, tinh thể hình thoi không màu kia đã biến mất vô tung vô ảnh.
Mà cùng lúc đó, nguyên lực vốn đã khô kiệt trong cơ thể Lâm Tú, lại trở nên vô cùng dồi dào.
Lâm Tú vốn còn oán trách chút trong lòng, dẫu sao mỗi ngày hắn kiếm trên dưới mấy trăm lượng bạc, nay bị Hoàng đế triệu tới hoàng cung, một tí thù lao cũng không có, đổi lại ai cũng không muốn.
Không ngờ, tuy làm việc cho Hoàng đế không có bạc, nhưng có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nguyên tinh không thể giúp hắn thức tỉnh ngay lập tức, nhưng quá trình nguyên lực hao hết lại tràn đầy trong nháy mắt chính là quá trình tu hành, quá trình này vốn rất chậm, có nguyên tinh là có thể khiến việc khôi phục nguyên lực hoàn thành trong giây lát, tác dụng của một viên nguyên tinh không thua gì Lâm Tú một ngày khổ tu.
Hoàng đế Đại Hạ ngoại trừ một vị Hoàng hậu, bốn vị chính phi ra, còn có tần phi, tiệp dư, mỹ nhân, tài nhân, mặc dù chỉ tiêu của những cung phi tiếp theo này không nhiều như Hoàng hậu và tứ Phi, nhưng cộng lại, cũng có thể ép khô Lâm Tú nhiều lần.
May có nguyên tinh khôi phục, một viên nguyên tinh liền ngang hắn một ngày tu hành, hắn mong sao phi tử của Hoàng đế nhiều một chút, để hắn lại tận hưởng thêm nhiều nguyên tinh.
Mệt thì mệt, đi dạo hậu cung hoàng đế nửa ngày, nhưng tâm trạng Lâm Tú vẫn không tệ.
Hậu cung to như vậy, từ cung phi xuống cung nữ đều là mỹ nhân nhất đẳng, xuân lan thu cúc, mỗi người đều có vẻ đặc sắc riêng, cho dù Lâm Tú hiểu biết rộng rãi, đã sớm miễn dịch đối với mỹ nữ, nhưng không thể không thừa nhận, đi dạo ở hậu cung Hoàng đế, thực sự quá bổ mắt.
Lâm Tú hôm nay, có hai cảm xúc sâu sắc nhất.
Thứ nhất, Hoàng đế Đại Hạ là một người cực kỳ ưa thích thiếu phụ.
Các phi tần hắn thấy hôm nay chí ít cũng hơn hai mươi vị, thế nhưng không một vị nào tuổi dưới ba mươi, đương nhiên, Lâm Tú không phải nói thiếu phụ không tốt, chỉ là tất cả phi tử đều cùng một loại hình, chẳng lẽ hắn không chán ư?
Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất — làm hoàng đế quả thật có thể làm gì tùy thích.
Miễn là nữ nhân hắn coi trọng, hắn đều có thể triệu vào trong cung, trở thành phi tần của hắn, một điều này làm Lâm Tú vô cùng hâm mộ, đây đã chẳng là thúc ngựa phi nhanh nữa, mà trường đua ngựa lớn nhất Đại Hạ đều do nhà hắn mở.
Quyền lực của Hoàng đế quá lớn, hắn chỉ cần nói một câu là có vô số nữ nhân tranh nhau nhào vào lòng hắn.
Cũng chỉ cần hắn nói một câu, Lâm Tú đành buông bỏ việc làm ăn mấy trăm lượng bạc mỗi ngày, đến hậu cung cấp băng miễn phí cho phi tử của hắn, giống kiểu một phân tiền cũng không cho.
Thậm chí không riêng mỗi hậu cung, hầu hạ phi tử hậu cung xong xuôi, Lâm Tú lại bị dẫn đến trung cung, bắt đầu tạo băng không ngừng nghỉ, khối băng tạo ra tại đây, đầu tiên được đưa đến ngự thư phòng, sau lại được Hoàng đế ban thưởng cho một ít vương công huân quý...
Hắn hoàn toàn sử dụng Lâm Tú thành công cụ hình người.
Đến tận khi sắc trời tối xuống toàn bộ, Lâm Tú mới được thả ra khỏi cung.
Tuy rằng bận rộn một ngày, bị vắt khô nguyên lực vô số lần, nhưng thu hoạch của hắn cũng rất lớn.
Lâm Tú đếm đếm, hôm nay hắn tiêu hao tổng cộng mười lăm viên nguyên tinh, có thể tương đương hắn tu hành nửa tháng, loại chuyện tốt này, Lâm Tú ước gì mỗi ngày đều có.
Chỉ là...
Lâm Tú ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt một mảnh, từ sau khi xảy ra sự kiện ám sát, hắn mỗi ngày đều về nhà trước lúc trời tối, nếu Tôn Đại Lực không chờ hắn ở cửa cung, Lâm Tú cứ thế này trở về, sẽ có nguy hiểm cực lớn.
Sau khi gạt bỏ hiềm nghi của Triệu gia, thân phận kẻ sai khiến ám sát Lâm Tú đêm đó, đã rất rõ ràng.
Một là có thâm cừu đại hận với Lâm Tú, thế nhưng Lâm Tú không biết, hai là người muốn cưới Triệu Linh Quân.
Chỉ cần Lâm Tú chết, hôn ước hai nhà hủy bỏ, bọn họ tự nhiên có cơ hội.
Chẳng qua, người ở Vương Đô muốn cưới Triệu Linh Quân vô số kể, Lâm Tú căn bản không thể xác định chính xác vào một mục tiêu nào cả.
Thời điểm hắn đang do dự có nên tự mình trở về không, thì một hương thơm quen thuộc từ phía sau truyền đến, Lâm Tú xoay người, trông thấy một bóng người từ tường cung điện đi tới.
“Linh m?”
“Sao bây giờ ngươi mới ra ngoài?”
Lâm Tú không thấy Tôn Đại Lực ở đây, mà lại thấy Triệu Linh m.
“Bệ hạ vừa mới thả ta ra khỏi cung.” Lâm Tú giải thích một câu, hỏi thăm dò: “Ngươi ở chỗ này chờ ta?”
Triệu Linh m cũng không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi, ta đưa ngươi về nhà.”
Một câu đơn giản này khiến cho Lâm Tú cảm nhận được cảm giác vô cùng an toàn, một đại nam nhân, lại phải dựa vào cô gái để có cảm giác an toàn, điều này làm Lâm Tú hơi đỏ mặt.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất