Công Tử Biệt Tú

Chương 79: Không dám trèo cao

Chương 79: Không dám trèo cao
Từ xưa đến nay, chỉ có đại phu chuyên chữa bệnh cho người, nào có đại phu chuyên chữa bệnh cho thú, tuy nói có một bộ phận nhỏ như Hải Đường cô nương, có thể nghe hiểu tiếng động vật, nhưng có thể nghe hiểu động vật nói chuyện, không có nghĩa là có thể chữa bệnh cho chúng.
Nếu không phải sủng thú của Quý phi nương nương đúng lúc mắc phải bệnh trầm cảm, Lâm Tú cũng không hề có suy nghĩ gì về chuyện này, nhưng chỉ cần hắn có được năng lực của Song Song thì lập tức có thể đi làm chứng chỉ rồi.
Lâm Tú đã có quyết định, nếu như về sau trong nhà không có tiền, hắn sẽ mở một bệnh viện thú y ở ngay trong Vương Đô, chỉ chữa thú y, không chữa bệnh cho người, đến lúc đó, còn không phải kiếm tiền như cướp tiền sao.
Đúng rồi, khi đó có thể gọi Hải Đường đến, còn có thể tránh cho có người hoài nghi mình.
Ngày thứ hai, Lâm Tú lại đi hoàng cung chế tạo băng, khi đi vào cung Trường Xuân, nhìn thấy Quý phi nương nương ôm sủng thú, tinh thần so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, rất rõ ràng tâm tình của Quý phi nương nương cũng không tệ, nét cười trên mặt chính là chưa từng biết mất.
Chủ tử vui vẻ, đương nhiên đám hạ nhân cũng không cần cẩn thận như đi trên tấm băng mỏng, toàn bộ không khí cung Trường Xuân đều sáng sủa hơn rất nhiều.
Quý phi ôm sủng thú, dùng ánh mắt nhìn nhân tài đánh giá Lâm Tú, lại hỏi: “Ngươi thật sự không suy xét tiến cung sao?”
Lâm Tú vội vàng nói: “Tạ nương nương nâng đỡ, chỉ là học sinh ở nhà là con trai độc nhất, trong nhà còn phải dựa vào học sinh để nối dõi tông đường, thứ cho học sinh khó có thể theo lệnh…”
Quý phi nương nương tiếc nuối thở dài, cũng không kiên trì tiếp, nói: “Ngươi đã không muốn, bản cung đành phải thưởng cho ngươi thứ khác…”
Từ trong hoàng cung đi ra, trong tay Lâm Tú lại cầm một cái hộp gấm.
Triệu Linh m dựa vào bên cạnh xe ngựa, hỏi: “Cái gì vậy?”
Lâm Tú tiện tay đưa hộp gấm cho nàng, nói: “Quý phi nương nương ban cho, ta không dùng đến, tặng cho ngươi.”
Quý Phi nương nương cũng đúng là rất hào phòng, hai lần thưởng cho Lâm Tú đều là những thứ có giá trị xa xỉ, nhưng cái này cũng không kỳ quái, phàm là vật trong cung, làm gì có thứ nào là tầm thường, mỗi tháng tiền tiêu hàng tháng cung phi được lĩnh từ nội vụ ti có hạn, không có khả năng thưởng cho hắn mấy trăm đến hơn một ngàn lượng bạc, nhưng trang sức quý báu thì không thiếu, ban thưởng ra đều không đau lòng.
Triệu Linh m mở hộp gấm ra, ngay sau đó, lập tức cảm thấy ánh mắt chấn động.
Trong hộp là một chiếc vòng ngọc xanh biếc, chất vòng ngọc tinh xảo trong suốt, sáng sủa xinh đẹp, không có một chút tạp chất và vết rạn, rõ ràng là cực phẩm trong các loại ngọc, so với trâm cài lần trước càng trân quý hơn.
Triệu Linh m theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại lo lắng bây giờ nàng từ chối, Lâm Tú quay đầu sẽ tặng vật này cho nữ nhân khác, vì thế nàng nhận lấy hộp gấm, giải thích nói: “Ta nhận thay tỷ tỷ.”
Lâm Tú nhún vai: “Tùy ngươi.”
Hẳn chỉ là không thích nợ người khác nhân tình, Linh m đối tốt với hắn chỉ đứng sau vợ chồng Bình An bá, một cái trâm cài không trả được nợ ân tình cho nàng, cho nên có cái gì tốt, Lâm Tú đều muốn đưa cho nàng trước.
Về phần nàng xử lý như thế nào, hắn sẽ không xen vào.
Ngày hôm sau không cần đi vào hoàng cung, Lâm Tú ăn xong cơm trưa thì đi ra ngoài với Tôn Đại Lực.
Lê Hoa Uyển.
Trong nhã các ở trên lầu hai của nhà hát, Lâm Tú nhìn Thải Y, hỏi: “Sức khỏe của Thải Y cô nương đã đỡ nhiều chưa?”
Thải Y cảm kích nói: “Đa tạ công tử, Thải Y đã khỏi hẳn rồi.”
Lâm Tú nghĩ nghĩ, nói: “Nếu như ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì đừng để cho bà chủ thu của ta nhiều tiền như thế nữa, nếu như mỗi lần tới nghe khúc đều phải tiêu mấy lượng bạc, ta thật sự không nghe nổi.”
Thải Y che miệng cười khẽ, nói: “Ngân lượng lần trước, đủ để cho công tử tháng này ngày nào cũng đến, lần sau nếu công tử muốn nghe khúc, đến nhà hát tìm ta là được, ta không thu ngân lượng của ngài.”
Lâm Tú cân nhắc, sao mà nữ tử thanh lâu không thu tiền của hắn, con hát linh nhân cũng không thu, chắc không phải là hắn đã thức tỉnh năng lực bạch phiêu lúc nào mà không biết đó chứ?
Một lát sau, Thải Y nhìn về phía Lâm Tú, hỏi: “Hôm nay công tử muốn nghe khúc “Xích linh” kia sao?”
Lâm Tú lắc lắc đầu, nói: “Không, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một khúc mới, tên là “Tham song”.

Sau nửa canh giờ, khi Thải Y hát xong câu cuối cùng, Lâm Tú từ từ mở mắt.
Giọng hát của Thải Y, êm tai mà lại đi sâu vào linh hồn, nghe nàng ca hát là một loại hưởng thụ cực hạn, thậm chí khiến cho Lâm Tú có chút nghiện.
Thải Y không biết lúc Lâm Tú nghe khúc, trong lòng suy nghĩ cái gì, khi nàng hát khúc này cho các tỷ muội nghe, các nàng cũng không cảm thấy có chỗ nào xuất sắc, cũng chỉ có công tử ở trước mắt này là say mê.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất