Của Hồi Môn Bị Đánh Tráo

Chương 3

Chương 3
Chỉ trong chớp mắt, cửa phòng trang điểm chật kín người xem náo nhiệt, trong đó có cả cấp trên trực tiếp và lãnh đạo công ty của Tô Triết.
Mặt anh ta lập tức trắng bệch, vội vàng bước tới đóng sầm cửa lại. Cô bạn thân nhân cơ hội chen vào, trấn an tôi rồi dìu tôi ngồi lại ghế.
“Không phải như em nghĩ đâu, em biết anh yêu em nhiều thế nào mà!”
“Tiền đó là mẹ anh đi gửi, anh cũng mới biết tối qua thôi. Lễ cưới xong là anh chuyển lại cho em ngay, được không em đừng giận…”
Tôi bật cười lạnh lẽo, nhìn anh ta:
“Đã gọi là sính lễ thì phải chuẩn bị sẵn từ trước, bây giờ anh chuyển khoản đi, tôi chờ.”
Anh ta ngập ngừng một lúc:
“Giờ hãy còn sớm quá, ngân hàng chưa mở…”
Tôi gật đầu:
“Anh nói cũng có lý.”
Gương mặt Tô Triết lập tức rạng rỡ:
“Cảm ơn vợ yêu hiểu chuyện!”
“Vậy thì chuyển qua WeChat cũng được, dù gì tám mươi mấy triệu cũng không bị giới hạn đâu.”
Nụ cười của Tô Triết lập tức cứng đờ lại, khóe môi méo xệch.
Một lúc sau anh ta mới lên tiếng:
“Em nhất định phải gây chuyện ngay lúc này sao? Sắp tới giờ lành rồi, thợ chụp ảnh cũng đến rồi, anh hứa sau lễ cưới sẽ chuyển đầy đủ.”
Như để chứng minh lời anh ta, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi chìa điện thoại về phía trước, ý tứ rất rõ ràng – nếu không chuyển, tôi sẽ nói cho cả thiên hạ biết.
Thấy thế, Tô Triết đành miễn cưỡng quét mã, chuyển cho tôi 23 triệu.
“Anh chỉ còn từng đó, có gì để sau lễ cưới nói tiếp, bao nhiêu người đang chờ ngoài kia rồi.”
Nói xong, anh ta vội vã chạy ra ngoài như trốn chạy.
Bạn thân nhìn tôi đầy tức giận lẫn lo lắng.
Tôi vỗ vỗ tay cô ấy, đưa cho cô chiếc USB và máy ghi âm đã chuẩn bị từ trước.
Nụ cười trên môi tôi không chạm tới đáy mắt.
Buổi sáng hôm đó, trên màn hình lễ cưới bất ngờ trình chiếu đoạn tổng hợp các giao dịch chi tiêu giữa tôi và Tô Triết trong những năm qua – bao gồm các khoản chuyển khoản nhỏ nhoi, hiếm hoi từ anh ta; hồi môn 18.8 triệu từ gia đình tôi và sính lễ lèo tèo 1 triệu 8 từ nhà anh ta; cùng với những đoạn tin nhắn Tô Triết than nghèo kể khổ.
Ngay sau đó là phần ghi âm được phát lặp lại.
Mẹ Tô Triết tức giận lật cả bàn tiệc, định xông đến tìm tôi tính sổ – nhưng ba mẹ và họ hàng tôi đã sớm nhận được thông báo rút lui từ trước.
Trong lúc hỗn loạn, một ly rượu bay trúng đầu sếp của Tô Triết, máu chảy lênh láng; mẹ Tô còn định tiếp tục quậy, bị họ hàng kéo lại – lúc hoàn hồn mới phát hiện chiếc vòng vàng 20 triệu trên tay đã “không cánh mà bay”.
Chị em dưới quê hôm qua còn thủ thỉ tâm tình, nay lập tức trở thành đối tượng tình nghi.
Bà ta nhìn ai cũng thấy như ăn trộm.
Xe cấp cứu và xe cảnh sát kéo đến bao vây cả sảnh cưới, lễ cưới cuối cùng tan thành mây khói.
Còn tôi, ca nạo thai đã đặt trước từ đêm qua, giờ đã làm xong, đang ngồi xe về nhà.
Mẹ nhẹ nhàng đỡ tôi, lén quay mặt đi lau nước mắt.
Tôi mặt mày tái nhợt nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Luật sư ly hôn đã liên hệ xong, tôi tắt máy, ngủ một giấc thật sâu.
...
Ba mẹ tôi chăm sóc tôi như của quý.
Nhìn gương mặt mình trong gương ngày càng có sức sống, tôi như một đóa hoa được nâng niu dưỡng nuôi.
Để dỗ tôi vui, chiếc xe mà họ dự định mua cho tôi sau đám cưới cũng đã đưa sớm.
Tôi không còn nhiều tiền tiết kiệm.
Nghĩ đến bao năm qua tôi hà tiện từng đồng, rồi đổ cả núi tiền vào một tên đàn ông tồi, chỉ thấy uất nghẹn.
Thế là tôi mạnh tay chi tiêu – mua hẳn một bộ nữ trang vàng cho mẹ, một bộ ấm trà xịn cho ba.
Hai người miệng thì nói không cần, nhưng nụ cười trên mặt thì không giấu nổi.
Quả nhiên, sống là phải biết tận hưởng.
Hôm đó tôi vừa nhận vài gói hàng – mấy chiếc túi hàng hiệu đặt online – đang hí hửng mở hộp thì chuông cửa vang lên.
Tưởng ba đi làm về, tôi ra mở cửa.
Không ngờ là Tô Triết.
Tôi cau mày. Mẹ đang lau tay từ bếp đi ra, thấy anh ta, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Tô Triết cười gượng, xoa tay lúng túng, định tiến lại gần nhưng tôi lập tức né sang bên.
“Anh tới làm gì?”
Giọng tôi không tốt, chỉ cần nhìn mặt anh ta là thấy xui xẻo.
Anh ta nhanh chóng đặt tổ yến mua sẵn lên bàn.
“Mẹ, mấy hôm nay Chiến Như có khỏe không? Con đến đón cô ấy về.”
Tôi liếc nhìn, buồn cười – đây chẳng phải loại tôi từng mua cho bố mẹ anh ta sao?
Lông cừu lại được xén trên chính con cừu.
Mẹ tôi lườm một cái:
“Tôi tự lo được cho con gái mình, không phiền anh quan tâm.”
Chưa dứt lời thì “bịch” một cái – Tô Triết quỳ xuống trước mặt tôi.
Mẹ tôi hoảng hốt lùi về sau một bước.
“Vợ ơi, anh sai rồi, cho anh cơ hội nữa đi!”
“Em cũng giận rồi, mẹ anh giờ cũng đang nằm viện, cả nhà đừng làm căng nữa được không em?”
Cả nhà cái đầu anh.
Tôi im lặng nhìn anh ta diễn trò.
Mắt anh ta mệt mỏi, râu ria mọc lởm chởm, quầng thâm dưới mắt đen sì.
Xem ra mấy ngày qua sống cũng chẳng vui vẻ gì.
“Em đánh anh, mắng anh gì cũng được, sau này mọi chuyện trong nhà đều nghe em hết.”
Anh ta vừa quỳ vừa bò đến gần tôi.
Tôi cũng chẳng kéo anh ta dậy, cứ để quỳ đó.
“Vậy được, tiền sính lễ theo đúng đã thỏa thuận, 138 triệu, đưa đủ, tôi sẽ cân nhắc chuyện quay về.”
Mặt anh ta đầy khó xử, nhưng vẫn mềm giọng dỗ dành:
“Vợ ơi, anh chắc chắn sẽ đưa mà. Nếu không tin thì anh viết giấy nợ cho em cũng được.”
Tôi khinh khỉnh bật cười.
“Tô Triết, xem ra anh cũng chẳng có thành ý muốn làm lành.”
“Vậy thôi đừng làm mất thời gian của tôi nữa, ký đơn ly hôn đi!”
Tô Triết nghe xong như bị tát thẳng vào mặt, lảo đảo lùi lại, suýt nữa ngã sấp mặt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất