Chương 22
Sở Thanh Lâm là một cậu nhóc mới lớn, năm năm trước cậu nhóc bắt đầu mê mẩn các game giả lập, ngày ngày ngâm mình trên mạng vũ trụ cùng diễn đàn của giải thi đấu thiết kế trò chơi, tìm kiếm trò chơi mà mình thấy hứng thú.
Cách đây không lâu, cậu nhóc ngẫu nhiên xem được topic của [Mì Giòn], biết đến game nông trại có tên "Vùng đất điền viên", cũng may mắn cướp được một tiêu chuẩn đăng nhập. Kể từ đó quái thú vực sâu đã trở thành người qua đường, cậu nhóc chỉ một lòng một dạ muốn trở thành nông dân.
Mua gói quà nạp lần đầu, dùng nước suối thần kỳ và phân bón, trồng trọt và thu hoạch gần mười lần. Sở Thanh Lâm vừa tìm được một mục tiêu mới trong game. Đó chính là bắt chước anh đại [Yêu Tinh], nấu thành công món Ngọc Mễ áp chảo, cứu vớt cái dạ dày đang kêu gào đòi ăn của mình.
Mua đồ làm bếp với gia vị xong xuôi, hạt ngô cũng đã được tách ra khỏi lõi, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đó, nhưng mà cậu chàng lại không biết bước tiếp theo phải làm thế nào.
Cho hạt ngô vào nồi gang trước? Hay là đổ dầu vào trước? Hay là phải trộn với tương, giấm, đường, muối để ngấm vị trước? Trong lúc xoắn xuýt, Sở Thanh Lâm không khỏi chần chờ, làm Ngọc Mễ áp chảo, liệu có cần thêm nguyên liệu nào khác nữa không?
Dầu gì cũng là công thức mà trưởng thôn lấy ra làm phần thưởng, cứ có cảm giác không thể đơn giản như vậy! Nguyên liệu cần dùng, thật sự có thể mua về đơn giản thế thôi à?
Sở Thanh Lâm khá thận trọng, khi còn chưa xác định được phương pháp chính xác, cậu nhóc không dám làm bừa. Đang khổ não, cậu chàng đột nhiên nhớ đến một người, có lẽ người này có thể nghĩ ra cách nào đó hay ho. Vì thế Sở Thanh Lâm quyết đoán logout, xông ra khỏi phòng.
"Mẹ! ! !"
"Giang hồ cấp cứu! ! ! Giúp con với mẹ ới ời mẹ ơi! !"
Hét hai câu này xong, Sở Thanh Lâm mới sực nhớ ra, cái chuyện như nấu ăn, hình như cậu ta chưa thấy mẹ mình làm bao giờ, tìm mẹ có ăn thua gì không nhỉ?
Muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đã không còn kịp nữa. Vì rất nhanh có một người phụ nữ vội vàng đi ra: "Làm sao đấy, có chuyện gì à? Thằng nhóc con đang làm cái gì hả, quần áo cũng không chịu mặc cho tử tế đã chạy ra đây rồi là sao?"
Lúc Sở Thanh Lâm onl game đang mặc quần áo ngủ, cậu ta vội vã chạy đi tìm người, ra khỏi khoang trò chơi cũng không kịp sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn tí, giờ nhìn đồ ngủ trên người toàn nếp nhăn, có chút lôi thôi.
Nhưng cậu ta không để ý được nhiều như vậy, nghe mẹ hỏi thì kiên nhẫn đáp lời: "Mẹ, mẹ có biết nấu ăn không, chỉ cần biết món nào đơn giản thôi cũng được, biết thì cho con học với, nhá?"
Mẹ Sở tát đầu con trai mình một cái: "Thằng nhóc thối nhà anh, dám nói với mẹ mình như vậy à? Trông bà đây có giống người biết nấu ăn không? Đẻ con ra đúng là như không mà, nuôi con trai nhiều năm như vậy mà nó có quan tâm mẹ mình chút nào đâu!"
Sở Thanh Lâm xuýt xoa một tiếng, vội vàng xin lỗi: " Không phải mà mẹ, con cũng quan tâm mẹ lắm chứ bộ! Không phải con cố ý hỏi mẹ như vậy đâu, nhưng mà, nhưng mà..." Cậu kể lại chuyện xảy ra trong game cho mẹ Sở nghe.
Trả lời cậu ta chính là một tràng cười phớ lớ của mẹ Sở: "Ha ha ha ha ha! Cái đồ ngốc nghếch này, chỉ có biết ăn, một món đơn giản cũng không biết làm, cuối cùng còn phải logout tìm mẹ. Ha ha ha, không được, chờ ba con về, mẹ nhất định phải kể chuyện này cho ông ấy nghe, thật sự quá buồn cười! !"
Sở Thanh Lâm đau hết cả đầu, nghe tiếng cười kinh dị của mẹ mình, không biết sao đầu óc lại tỉnh táo hơn hẳn, cậu ta nhỏ giọng lầu bầu: "Mẹ muốn kể thì cứ kể đi, rõ ràng mẹ cũng có biết nấu đâu, nói không chừng con ngốc vậy là do di truyền của mẹ hết..."
"Nhóc con, nói cái gì đó!" Mẹ Sở lườm thằng con ngốc nghếch nhà mình một cái sắc lẻm, thực muốn bốp cho nó một cái nữa, "Tuy mẹ đây không biết nấu ăn, nhưng mẹ biết người có thể nấu, không phải muốn tự mình làm lấy sao? Con trai, đi theo mẹ, mẹ dẫn con đi gặp người ta!"
Sở Thanh Lâm nghe thế, hai mắt sáng bừng lên, nhanh chóng chạy về phòng thay quần áo tử tế, theo mẹ Sở đi ra ngoài. Nghĩ thầm, quả nhiên, mẹ chính là người toàn năng nhất trên thế gian này ~
Mẹ Sở dẫn theo con trai ngốc nhà mình, quanh quanh quẹo quẹo, đi tới trước cửa một ngôi nhà.
Sở Thanh Lâm rất nhanh đã nhận ra nhà này là của ai: "Đây không phải nhà của chú Quế ạ? Mẹ dẫn con đến đây làm gì?"
"Bất ngờ lắm đúng không? Chú Quế của con trước đây chính là bếp trưởng nhà hàng Mỹ Vị Hiên ở hành tinh Phật Nhảy Tường đấy, người muốn ăn đồ ăn ông ấy làm phải xếp hàng dài. Con bảo ông ấy dạy cho mấy chiêu, tốt xấu gì cũng biết công đoạn cơ bản để làm ra một món ăn."
Về phần mùi vị món ăn nấu ra nó thế nào thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của mẹ Sở. Trong suy nghĩ của bà, nguyên liệu nấu ăn trong thực tế còn chẳng có mùi vị gì chứ đừng có nói đến trong game thực tế ảo. Thằng nhóc này, chắc chỉ thấy hứng thú nhất thời thôi.
Sở Thanh Lâm vốn muốn hỏi, tại sao chú Quế lại tới hành tinh Thịt Kho Tàu của bọn họ ở, nhưng nghĩ đến chất lượng nguyên liệu nấu ăn bây giờ, thì tế nhị ngậm miệng không nói nữa. May là cậu ta còn có thể thưởng thức được những món ngon không có ngoài thực tế ở trong game, cứ coi như hương vị của chúng nó không giống với hương vị đồ ăn trong lịch sử, cậu cũng chấp hết, ai bảo chúng nó ăn ngon như vậy chứ!
Quế Ngọc Bình biết mục đích đến đây của Sở Thanh Lam và mẹ Sở thì đồng ý ngay.
"Muốn học nấu ăn à? Được thôi, muốn nấu món gì cứ nói với chú, chú sẽ lên mạng vũ trụ đặt mua nguyên liệu về. Đúng lúc lâu rồi chưa động tay vào, ngày hôm nay sẽ trổ tài cho hai người nếm thử."
"Ấy ấy ấy, từ đã từ đã, để nhà tôi mua nguyên liệu đi!" Mẹ Sở giành quyền mua đồ, "Lát nữa còn phải nhờ ông nấu nữa có mà, coi như tôi với thằng nhỏ ngốc này đến chỗ ông cọ bữa cơm đi ha."
Quế Ngọc Bình từ chối vài câu, xong không cản được mẹ Sở, đành để bà đi mua đồ. Trong lúc chờ nguyên liệu nấu ăn được đưa đến, ông hỏi Sở Thanh Lâm xem cậu ta muốn ăn gì.
Nhớ đến đĩa Ngọc Mễ áp chảo vàng ruộm giòn tan kia, Sở Thanh Lâm nuốt nước miếng, không chút nghĩ ngợi nói: "Ngọc Mễ áp chảo, với cả... Với cả bánh bao trắng ạ!"
Đây là lại loại đồ ăn duy nhất cậu ta thấy xuất hiện trong game, hiếm có cơ hội được chọn món ngoài hiện thực, cậu chàng bèn chọn luôn chúng nó.
Quế Ngọc Bình thực sự biết làm hai món này, ông kinh ngạc nhíu mày, nghĩ thầm, không biết thằng nhóc này nghe được hai món này từ chỗ nào, lại còn thấy thèm ăn.
"Được không ạ, chú Quế, hai món này có thể làm được không?" Hai mắt Sở Thanh Lâm lóe sáng, vẻ mặt háo hức mong đợi.
"Được thì đương nhiên là được, nhưng mà mùi vị hai món này... Cháu cũng đừng trông đợi gì nhiều, cũng chỉ như vậy..." Quế Ngọc Bình cảnh báo trước.
Sở Thanh Lâm dứt khoát xua tay một cái, nói: "Không sao, không sao đâu ạ. Chú Quế biết làm là được rồi, cháu học cách làm của chú một chút, xong rồi vào game nấu, hí hí hí."
Đây đã là lần thứ ba Quế Ngọc Bình nghe được từ "Game" này từ miệng hai mẹ con Sở Thanh Lâm, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ. Nhưng mà đúng lúc này nguyên liệu nấu ăn đặt trên mạng vũ trụ cũng đã được gửi đến, bị chuyện này đánh gãy, Quế Ngọc Bình tạm thời quên đi việc mình đang định hỏi, cầm nguyên liệu, dẫn hai mẹ con Sở Thanh Lâm vào bếp.
Phòng bếp trong nhà ông rất lớn, không khó để nhìn ra dấu vết thường xuyên được sử dụng. Ba người ở trong bếp gần một tiếng, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cảm thán "Ồ", "À", "Hóa ra là vậy" của Sở Thanh Lâm.
Động tĩnh trong bếp rất lớn, nhưng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, hầu như không có mùi gì bay ra, chỉ ngửi được chút mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng lúc thái rau mà thôi.
Quế Ngọc Bình làm tổng cộng ba món một canh, thêm một món chính, theo thứ tự là Ngọc Mễ áp chảo, nộm dưa chuột, thịt kho tàu, canh trứng gà cà chua và bánh bao trắng.
Hạt ngô vàng óng, dưa chuột xanh biếc, thịt heo đẫm nước sốt sền sệt màu đỏ rực, nước canh vàng đỏ giao nhau, cùng bánh bao trắng tròn xoe xinh xẻo, nhìn cái nào cũng khiến người ta cảm thấy mãn nhãn. Nhưng điều kiện tiên quyết là, mùi vị của chúng nó cũng phải ngon như vẻ ngoài mới được.
Vế sau kia chắc chắn là không thể rồi. Ban đầu Sở Thanh Lâm hi vọng nhiều bao nhiêu, thì lúc ăn vào trong miệng lại thấy thất vọng nhiều bấy nhiêu. Cả bữa ăn cậu ta đều cảm thấy vô vị, ủ rũ không có tí tinh thần nào.
Trong lòng cậu ta biết, mình không thể như vậy, bởi vì chỗ thức ăn này là do chú Quế vất vả làm ra. Nhưng mà đã thưởng thức qua bánh bao trắng thơm mềm, lại ngon miệng trong game rồi, cậu ta thực sự không thể khống chế được biểu cảm trên mặt mình.
Quế Ngọc Bình đã nhìn quen nên cũng chẳng trách, ông bình thản nói: "Chú đã nói rồi, dựa vào mùi vị của nguyên liệu nấu ăn bây giờ, không thể làm ra món gì ngon được đâu. Nhóc Lâm, cháu cũng đừng buồn, sau này ấy à, vẫn nên uống dịch dinh dưỡng đi, ít nhất mùi vị không đến nỗi tệ."
Sở Thanh Lâm cũng không bận tâm chuyện này: "Không sao đâu ạ, cháu đã học được cách làm Ngọc Mễ áp chảo của chú Quế rồi, chờ cháu về nhà lên game, thì có thể làm món này để ăn. Cùng lắm thì ở trong trò chơi cháu ăn nhiều một tí là được."
Một trong những nguyên liệu cần thiết để làm món Ngọc Mễ áp chảo là tinh bột, chỗ trưởng thôn không bán sẵn cái này, vì thế cậu ta còn cố ý hỏi Quế Ngọc Bình, xem có cách làm bột nào đơn giản không. May là, tinh bột có thể dùng ngô để làm luôn, có điều phải tốn không ít công sức. Nhưng vì ăn ngon, cậu ta nhất định sẽ làm được!
Nghe Sở Thanh Lâm nói thế, Quế Ngọc Bình như được tiếp thêm sức mạnh, ông ngồi thẳng dậy, hỏi: "Cứ nghe hai mẹ con cháu nói về trò chơi, rốt cuộc trò chơi đó là trò gì, mau kể cho chú nghe một chút."
"Được ạ được ạ!" Sở Thanh Lâm lập tức hào hứng hẳn, bắt đầu nói từ nguyên nhân vì sao mình vào game này, bla bla bla nói một đống lớn những trải nghiệm trong game của bản thân hai ngày qua.
Hai mắt cậu ta sáng bừng lên, má cũng vì hưng phấn mà ửng đỏ, vừa nhìn đã biết, Sở Thanh Lâm thực rất thích trò chơi tên "Vùng đất điền viên" này.
Không chỉ có Quế Ngọc Bình, ngay cả mẹ Sở nghe con trai mình giới thiệu xong cũng có chút động lòng. Nhưng rất nhanh, câu tiếp theo của Sở Thanh Lâm đã phá vỡ ảo tưởng của hai người họ: "Ầy, hai người khỏi nghĩ đi, trò chơi chỉ có 500 tiêu chuẩn, đã bị cướp không còn cái nào rồi, giờ có muốn chơi cũng không được."
Nói xong, Sở Thanh Lâm lại không nhịn được cảm thấy vui mừng. May mà lúc đó cậu ta nhanh tay cướp được một suất, nếu không đã bỏ lỡ mất một trò chơi tuyệt vời rồi.
Quế Ngọc Bình yên lặng lên trang web của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", dựa theo hướng dẫn của Sở Thanh Lâm, tìm vào trang giới thiệu chi tiết của "Vùng đất điền viên". Sau đó không biết nghĩ gì, ông lại mở phần bình luận đánh giá ra, thấy bên trong lít nha lít nhít đều là comment thúc giục người thiết kế Bạch Lê nhanh nhanh nâng cấp thiết bị tạo dựng game, chẳng hiểu sao lại thấy có chút an ủi.
Có nhiều người cũng giống ông, chỉ được nhìn mà không được chơi, trong lòng cân bằng hơn nhiều.
Ông cũng để lại comment tương tự ở bên dưới, nói: "Sau khi được cháu trai giới thiệu thì biết đến trò chơi này, thực sự muốn được trải nghiệm nấu ăn với các nông sản chất lượng thu hoạch được trong game. Hi vọng nhà thiết kế có thể nhanh chóng tăng thêm số tiêu chuẩn người chơi, tôi vẫn luôn chờ!"
Sau khi bình luận thúc giục xong, Quế Ngọc Bình vẫn cảm thấy chưa đủ, bèn nhắc đi nhắc lại, bảo Sở Thanh Lâm giúp mình để ý tin tức của trò chơi, đến lúc thiết bị nâng cấp, có thêm tiêu chuẩn đăng nhập thì phải nhanh báo lại cho ông.
Vì thế, ông còn ra miệng đảm bảo: "Tay nghề của chú không tồi đâu, nếu có thể đăng nhập vào game, đến lúc đó nhóc Lâm muốn ăn gì, chú cũng làm cho cháu tất!" Điều kiện tiên quyết là nguyên liệu nấu ăn trong game thực sự giống như lời kể của Sở Thanh Lâm, hương vị phong phú, đủ để khiến người ta mê muội.
Mẹ Sở cũng xen vào nói: "Cả mẹ nữa! Đến lúc đó nhớ phải báo cho mẹ với ba con một tiếng đấy!"
Bà vừa dứt lời, Quế Ngọc Bình cùng nhìn sang, hai người trầm mặc nhìn nhau. Rồi, đã xác nhận, có người muốn thành đối thủ cạnh tranh với mình!
Đối với yêu cầu của hai người, Sở Thanh Lâm đương nhiên là đồng ý, cậu ta cũng hi vọng trong game có người quen của mình, đến lúc đó cùng nhau làm ruộng, cùng nhau làm đồ ăn ngon, nghĩ thôi đã thấy thích rồi!
Không thể nghi ngờ gì nữa, Sở Thanh Lâm chính là một game thủ tương đối may mắn, có thể tìm được viện trợ ở ngoài thực tế, chỉ đi ăn một bữa đã có thể giải quyết vấn đề không biết nấu cơm của bản thân. Lúc này, cậu ra đã xắn tay áo vọt thẳng vào game, chuẩn bị làm thử một phen.
Mà đại đa số những người khác thì đều suýt chút nữa làm nổ tung nhà nhỏ của mình, đau lòng phát hiện, nấu ăn hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ. Từng người một mặt mày xám xịt đi ra khỏi nhà, tụ lại cùng một chỗ tiến hành tổng kết kinh nghiệm thất bại của mình, mà cũng chả ra được tí đầu mối nào.
Cuối cùng, bọn họ chỉ đành ngậm ngùi logout trước, lên mạng vũ trụ tìm hướng dẫn nấu ăn chính xác.
Ngày hôm đó, vài streamer ẩm thực của trang web phát sóng trực tuyến lớn nhất vũ trụ phát hiện, phòng phát sóng ế khách của bọn họ, bình thường chỉ có một hai mống vào xem, nay lại đột nhiên nhiều ra mấy chục người.
Chẳng lẽ, giới ẩm thực vụ trũ sắp nghênh đón mùa xuân của mình rồi ư?