Chương 109: Vô Đề
Thanh niên mặt búp bê lên tiếng, xoa tay chuẩn bị điều tra kỹ đạo sĩ già. Anh ấy có dự cảm nếu làm xong vụ này phỏng chừng sẽ được vào tổng bộ thủ đô.
Sau khi thanh niên mặt búp bê rời đi, Lệ Hoan suy nghĩ một hồi, trong đầu vụt qua một khuôn mặt, đôi mắt hoa đào chồng lên cô gái khi cười trông mềm nhũn vừa rồi, cô ấy chợt nhận ra tại sao cảm thấy quen mắt.
Lệ Hoan bấm một số điện thoại: “Tạ Tam.”
“Có chuyện gì?” Một giọng nói hờ hững phát ra từ ống loa.
Giọng nói lạnh nhạt đó không làm ảnh hưởng tâm tình của Lệ Hoan, cô ấy vẫn hớn hở nói:
“Tôi vừa quen một cô bé, có thiên phú cao về bùa chú, trông khá quen mắt. Anh đoán thế nào? Ánh mắt của cô bé cực kỳ giống với mắt của anh, nhưng ngũ quan thì không giống lắm”
Cạch!
Đối phương ghét bỏ ồn ào, cúp điện thoại.
"Hừ!" Lệ Hoan tỏ vẻ khó chịu, muốn tìm người trút giận, Trịnh Diên Khánh liên can giết vợ mình là một lựa chọn tốt.
Thủ đô.
Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị Quốc Gia, tổng bộ.
Tạ Giác – cậu ba Tạ cúp máy xong bắt đầu thẫn thờ.
Nếu em gái không bị đánh mất chắc cũng có đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cũng trổ mã rồi.
Lệ Hoan và Tạ Giác quen nhau phải ngược dòng đến đại khái ba năm trước kia.
Giới huyền học tuy bởi vì tình hình trong nước mà làm việc không gây chú ý, nhưng cách một khoảng thời gian cũng sẽ tổ chức một buổi giao lưu.
Nói là buổi giao lưu nhưng thật ra là các nhà các môn phái cử người trẻ tuổi của mình tiến hành luận bàn, khoe khoang trình độ người trẻ tuổi nhà mình.
Bởi vì là luận bàn nên đặt các ải bùa chú, xem bói, pháp thuật để những người trẻ tuổi có sở trường riêng tách ra so đấu.
Lệ Hoan xưa kia là người trẻ tuổi trong giới trẻ nhà họ Lệ, về mặt thiên phú pháp thuật thì dù là em trai thân là người thừa kế cũng không bằng cô ấy, Lệ Hoan là chị đại trong bọn nhỏ.
Thiên tài nhà họ Tạ cậu ba Tạ Giác luôn chỉ nghe tiếng không thấy người, Lệ Hoan không thèm để anh ấy vào mắt, còn đặc biệt ghét ‘con nhà người ta’ này.
Cho nên trong buổi giao lưu, phát hiện Tạ Giác thì Lệ Hoan lập tức tiến lên khiêu khích.
Nhưng Lệ Hoan không ngờ mình thua hoàn toàn. Vô luận là bắt quỷ, khu sát, bùa chú, xem tướng so từng môn nhưng đều thua.
Lệ Hoan với tôn chỉ kẻ thắng làm vua từ đó theo sau Tạ Giác, anh ấy làm cái gì là cô ấy đi theo làm cái đó, ngẫu nhiên yêu cầu so tài lại lần nữa, lập chí phải thắng Tạ Giác một lần, khiến Tạ Giác không chịu nổi quấy rầy.
Tạ Giác đi bắt quỷ, Lệ Hoan cũng đi theo bắt quỷ.
Tạ Giác bị trong nhà phái ra ngoài so đấu với người khác, Lệ Hoan nhảy ra đòi Tạ Giác phải so với mình trước đã.
Tạ Giác vừa vào Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị làm việc cho quốc gia, Lệ Hoan cũng vào sau.
Tuy sau này Tạ Giác bị Lệ Hoan quấy rầy đến bùng nổ đã điều cô đi thành phố S làm tổ trưởng, nhưng cô ấy vẫn ba ngày hai lần gọi điện thoại nói nhảm với Tạ Giác, tuy lần nào anh ấy cũng vô tình cúp máy.
Sau khi Tạ Giác tỉnh táo lại, nhớ ra Lệ Hoan nói nhìn thấy một cô gái có đôi mắt rất giống mình. Thật ra tìm nhiều năm, mặc kệ bộ dạng có giống với anh ấy hay không, hễ tìm được người tuổi tác xấp xỉ tình nghi là em gái thì anh ấy và cha đều sẽ tìm đến đối phương, dùng bùa nghiệm máu mủ thử một lần, nhưng chỉ nhận lại nhiều lần thất vọng.
Tuy lần này vẫn không ôm hy vọng lớn với cô gái mà Lệ Hoan nói, Tạ Giác vẫn chuẩn bị tìm người đi tra xét.
Hai mươi năm trước.
Sau khi em gái mất tích, mẹ vốn đã bởi vì hậu sản mất máu mà suy yếu vẫn luôn tự trách, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, được hai năm thì buồn bực mà chết.
Tạ Giác và cha chưa bao giờ ngừng tìm tung tích của em gái.
Nhưng thuật pháp huyền học không giúp được bọn họ.
Tạ Giác đã từng không chỉ một lần bói toán tung tích của em gái, nhưng chỉ có thể tính em gái bình an vô sự, chuyện khác đều không thể tính ra.
Tạ Giác đã thử hết bùa thân duyên, bùa tìm tung tích rồi, rõ ràng chỉ cần nhỏ một giọt máu liền có thể dựa vào đó tìm được người thân mất tích, nhưng mỗi lần đều không có phản ứng.
Cha nói cho Tạ Giác biết, đây là bởi vì trên người em gái mang theo mặt ngọc gia truyền, đó là pháp khí hàng đầu, có tác dụng che mắt thiên cơ, cho nên sau khi em gái mất tích, không chỉ riêng bọn họ không tìm được, ‘nhóm người kia’ cũng không thể tìm ra.