Chương 117: Vô Đề
Đã có manh mối, Cố Khanh nhìn về hướng mẹ Vương: “Xin hỏi nhật ký học sinh mà con trai bà nói, bà có biết nó nằm ở đâu không?”
“Tôi biết, sau khi thi cao đẳng thì thằng bé này vứt hết sách giáo khoa, chỉ giữ lại một cuốn nhật ký học sinh, ở tủ đầu giường.”
Mẹ Vương nhìn thoáng qua tủ đầu giường, cho nên, rất có thể thứ hại con trai của bà thì ra luôn nằm gần chỗ con trai đến thế sao? Bà ta muốn lấy nhật ký học sinh ra, nhưng bị Cố Khanh trước tiên ngăn lại.
Cố Khanh lấy một cuốn nhật ký học sinh ra, trông khá bình thường, không thấy có gì đặc biệt. Nhưng trên thực tế, xác thực có một luồng âm khí đang chậm rãi tăng thêm, bởi vì vừa nãy cả căn phòng tràn ngập âm khí nên Cố Khanh không phát hiện.
Thật ra cuốn nhật ký học sinh này không phải Vương Thiệu Hoa mua, mà là chủ nhiệm của lớp họ phát. Tốt nghiệp cấp ba, chủ nhiệm lớp phát cho mỗi người một cuốn nhật ký học sinh, khiến mọi người viết cho nhau, chủ nhiệm lớp nói hy vọng về sau có thể làm kỷ niệm. Vương Thiệu Hoa tùy tiện ném nhật ký học sinh cho đám bạn học viết.
Sau khi về nhà, Vương Thiệu Hoa chỉ lật vài tờ, bạn học khác dù không thích cũng để lại lời chúc tốt đẹp trong nhật ký học sinh. Chỉ có Cao San, lời nhắn cuối cùng là một mảnh đỏ như máu, rất xui xẻo, khiến Vương Thiệu Hoa nhét nhật ký học sinh vào tủ đầu giường không muốn thấy lần thứ hai.
Cố Khanh mở nhật ký học sinh ra, lật đến trang của Cao San, chữ viết thanh tú xinh đẹp, nhìn khá bình thường.
Lật mặt trang, bút đỏ vẽ một nữ quỷ và một cây cầu, đặc biệt tả thực, nhìn có chút âm u. Bên trên viết mấy chữ siêu to: ‘Tôi ở trên cầu Nại Hà đợi cậu!’, cha mẹ Vương ở bên cạnh xem cũng thấy ớn lạnh.
Bút mực đỏ trông đẫm máu, trong mực nước dường như có thêm thứ gì đặc biệt.
Cố Khanh cau mày đưa nhật ký học sinh cho Thẩm Du: “Anh hãy nhìn mực nước.”
Thẩm Du thừa dịp nói chuyện nhật ký học sinh đã tranh thủ báo cáo tiến độ với Lệ Hoan, yêu cầu cử đồng sự đi nhà của ba người khác tìm xem có nhật ký học sinh cũng viết ‘Tôi ở trên cầu Nại Hà đợi cậu!’ hay không và điều tra tin tức của Cao San.
Nghe Cố Khanh hỏi, Thẩm Du nhận lấy nhật ký học sinh, vuốt chữ mực đỏ, xác thực cũng cảm thấy có thứ gì đó ở bên trong. Thẩm Du lấy dao nhỏ ra cạo một ít trên đó, anh ấy định nhìn kỹ xem thứ này rốt cuộc là gì.
Mẹ Vương hỏi: “Cố Cố đại sư, xin hỏi chuyện của con trai tôi có phải liên quan tới Cao San này không? Bây giờ tìm được nhật ký học sinh rồi, có phải là Thiệu Hoa không sao nữa chứ?”
Thật ra hiện tại chỉ có thể nói tìm được một ít manh mối, còn lâu lắm mới chạm tới đích.
Tuy rằng tìm được nhật ký học sinh, nhưng nó tỏa ra âm khí vẫn chỉ nhằm vào Vương Thiệu Hoa nằm trên giường, điều này biểu thị đây là ‘nguyền rủa’ có tính nhằm vào.
Cố Khanh nói: "Chuyện này đúng là có quan hệ với Cao San, là một loại nguyền rủa nhằm vào con trai của bà và mấy người anh em của anh ta, tổ trưởng của chúng tôi chắc đã cử người đi tìm Cao San.”
Đang nói chuyện thì di động của Cố Khanh reo chuông.
“Chị Lệ Hoan? Đúng rồi, ừm, cái gì? Rồi rồi, tôi đã biết.”
Cố Khanh cúp điện thoại, biểu cảm có chút kỳ lạ:
“Cao San đã qua đời."
Mẹ Vương có chút đứng không yên: “Là có ý gì?"
Thẩm Du đã nghiên cứu xong thứ lẫn trong mực, là máu và chu sa, nói: "Ý tứ là, con trai của bà bị một nữ quỷ nguyền rủa, người ta dù chết cũng không bỏ qua cho con trai của bà.”
Chuyện nguyền rủa vừa lớn cũng vừa nhỏ. Nếu đối phương không chết, hai bên điều giải, đối phương tự nguyện cho vài giọt máu là giải quyết dễ dàng.
Nhưng nếu người đã chết, đặc biệt là đã vào địa phủ thì tốn công sức hơn nhiều, phải chiêu người ta từ địa phủ đến, hòa giải với quỷ, làm giao dịch, mới có thể hòa bình giải trừ nguyền rủa.
Đương nhiên, nếu có đủ năng lực thì có thể lựa chọn bạo lực phá giải nguyền rủa.
Thế thì sau khi thành công sẽ bị dính vào chút nhân quả, cần công đức mới hóa giải được.